Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 349 : Mã số 068 - Mèo đen đoạt mệnh (4)
Ngày đăng: 16:45 30/04/20
“Con biết rồi cha... còn tưởng rằng là do mèo hoang bên ngoài kêu không ngừng...”
Click!
“Khi cô nhóc này nói chuyện, tôi vẫn luôn nghe được âm thanh, là tiếng khóc, lại còn là tiếng khóc của một đứa con nít nữa. Cái này hình như không liên quan gì đến con mèo mà chúng ta cần tìm lần này đúng không?”
“Ừ. Hơi thở của những người trong nhà này rất loạn. Nguyên nhân tạo thành âm khí cũng khá phức tạp, rất khó để có thể phân biệt được luồng âm khí đó đến từ con mèo đen kia hay là từ một thứ khác.”
“Ngoại trừ cô bé Sử Phi Phi này ra, những người khác thì sao?”
“Những người khác cũng gần giống vậy.”
Click! Click!
“Nếu anh ấy muốn yên tâm, tốn thêm chút tiền cũng không sao cả. Nhưng lần trước đã mời một vị cao nhân đến trừ ma…”
Click!
“Bên này có tiếng hét của phụ nữ, nhưng không rõ lắm.”
Click! Click!
“Các cậu giúp tôi xem thử xem có thể giải quyết ổn thoả chuyện này không?...”
Click!
“Đây là giọng nói của cha Sử Cường sao?”
“Đúng vậy.”
“Trên người ông ta cũng có chút âm thanh, nhưng rất nhỏ, tôi nghe không rõ. Khi ấy người ngồi bên cạnh ông ta là ai?”
“Ngồi bên trái là vợ của ông ta, mẹ của Sử Cường, còn phía bên phải thì không có ai ngồi cả.”
“Vậy thì đúng rồi. Tôi có nghe được ở phía bên trái ông ta có một giọng nói rất vang, cảm giác như là giọng của một người phụ nữ. Nhưng mà có vẻ như ý thức của người phụ nữ kia khá hỗn loạn, cũng giống như đoạn ghi âm của vợ Sử Cường, giọng nói này không có rõ ràng lắm.”
“Là cùng một người phụ nữ sao?”
“Sếp, anh đang nghi ngờ mẹ chồng nàng dâu họ...”
“Cũng không thể loại bỏ khả năng này.”
“Vậy thì không phải là do con mèo yêu kia làm đúng không?”
“Cũng chưa chắc, rất có thể là do con mèo đen kia đã mê hoặc tâm trí của họ. Tính đến thời điểm bây giờ, chúng ta vẫn chưa từng tận mắt nhìn thấy con mèo kia lần nào cả.”
“Chắc nó đang cố tình trốn tránh chúng ta đó mà.”
“Có lẽ.”
“Sao rồi Ma Cô? Có phải là cùng một người phụ nữ không?”
“Ừ...”
Click! Click!
“... Tôi có đi báo trước với hàng xóm xung quanh, xin lỗi họ trước...”
Cộp... Cộp... Cộp... Cộp...
Cạch... Cạch...
“Mời ba vị ngồi.”
“Cám ơn.”
Xoạt...
Lạch cạch... Lạch cạch...
“À, bây giờ chúng tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi các anh.”
“Anh cứ hỏi đi.”
“Chuyện này có liên quan đến nghề nghiệp của các anh, tôi cũng không có thành kiến gì cả, vả lại điều này cũng không thuộc quyền quản lí của chúng tôi. Điều chúng tôi muốn hỏi là, sau khi các anh tiếp xúc với Sử Cường có phát hiện được gì khác thường không? Biểu hiện của ông ta như thế nào?”
“Các anh đang nghi ngờ Sử Cường có vấn đề về thần kinh, từ đó ảnh hưởng đến người nhà của ông ta, khiến cho bọn họ bị truyền nhiễm những ý nghĩ đó sao?”
“Mọi chuyện là như vậy này. Nói thật lòng thì vụ án của Mã Linh Lan, chúng tôi không phát hiện được chứng cứ gì cả, cuộc điều tra cũng sắp xong xuôi hết rồi. Tiếp theo đây chúng tôi sẽ cho cô Sử Phi Phi tiến hành kiểm tra về thần kinh, có lẽ cũng nên kiểm tra cả người nhà của cô ấy nữa. Chúng tôi cũng không ép buộc người nhà cô ấy phải kiểm tra. Các anh được họ mời đến, nếu như có thể khuyên họ tiến hành kiểm tra, ừ thì... Đây cũng xem như là tích công đức đúng không?”
“Có thể cho tôi biết nguyên nhân khiến các anh nghi ngờ Sử Phi Phi và người nhà của cô ấy không?”
“Đó là do biểu hiện của bọn họ có chút kì lạ, đặc biệt là Sử Phi Phi và mẹ cô ấy. Đây chắc được xem là trực giác của một người cảnh sát chăng.”
“Thì ra là thế.”
“Vậy các anh...”
“Mã Linh Lan và Sử Phi Phi là bạn cùng lớp sao?”
“Hả? À, đúng vậy, vả lại hai người còn là bạn cùng phòng nữa. Lúc nãy tôi có nói đến...”
“Chúng tôi cho rằng họ không hề mắc chứng bệnh gì về thần kinh dẫn đến gặp phải ảo giác đâu.”
“Hả...”
“Lúc nãy đã nói qua rồi, quả thật Sử Cường có gặp phải...”
“Á... Á... Á... Á... Á... Á...”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Cạch... Cạch...
Cộp cộp cộp...
“Con mèo đen kia kìa! Chính là con mèo đen kia.”
“Đang ồn ào cái gì vậy? Hả? Cái thứ đó là...”
“Meo...”
“Bắt lấy nó đi! Các cậu hãy mau bắt lấy nó đi. Các cậu đứng sững người ra đó làm gì chứ? Tôi mời các cậu đến là để các cậu tiêu diệt nó mà!”