Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 353 : Mã số 068 - Mèo đen đoạt mệnh (8)
Ngày đăng: 16:45 30/04/20
Màn hình lại được chỉnh về chế độ giám sát chín ô, sau đó lại phóng to cảnh quay một nhà vệ sinh khác.
Cũng giống như Triệu Giai Âm, vợ Sử Vinh Quốc cũng đang làm gì đó trong cái tủ dưới bồn rửa tay, nhưng loay hoay mất một lúc lâu, bà ta thở hổn hển, nhìn về cái thứ bên trong tủ bằng ánh mắt khó xử.
Cửa nhà vệ sinh bị mở ra, Sử Vinh Quốc bước vào trong, sau đó lại vội vàng đóng cửa lại, rống lên một cách giận dữ: “Bà đang làm gì vậy?”
“Không phải ông bảo là phải trộn thuốc sát trùng với thuốc trừ sâu sao? Ba người họ còn đang túc trực ở phòng khách, ông kêu tôi làm sao đem thứ này vào trong nhà bếp được chứ?”
Sử Vinh Quốc lên tiếng mắng: “Trong nhà bếp không có nước rửa chén sao?”
Lúc này bà ta mới sực tỉnh, lồm cồm bò dậy.
Sử Vinh Quốc còn ghét bỏ lên tiếng mắng chửi thêm vài câu.
Màn hình lại được chỉnh về chế độ giám sát chín ô, sau đó lại phóng to cảnh quay trong một căn phòng ngủ.
Sử Phi Phi ngồi trên giường, hai tay ôm lấy chăn, ánh mắt trống rỗng, trông như một người mất hồn đang nhìn chằm chằm về phía trước. Lúc này trong màn hình bỗng vang lên những tiếng động khe khẽ. Sử Phi Phi từ từ quay đầu lại, trừng to mắt, miệng há to nhưng lại không thể phát ra tiếng gì cả. Cô ta từ từ lùi về phía sau, từ trên giường ngã xuống đất, vẻ mặt như muốn khóc. Cô ta đưa tay che miệng, cả người run lẩy bẩy. Mất một lúc lâu sau, Sử Phi Phi mới từ từ bò dậy, sau đó lại đưa mắt nhìn về cái chỗ lúc nãy vừa nhìn xong.
Chỗ đó có một cái cửa sổ. Ở phía ngoài cửa sổ có một cô gái trẻ đang bắt lấy con mèo đen kia, dùng tay bứt từng đám lông và da thịt của con mèo kia xuống. Lông trên người con mèo đen kia đã chẳng còn lại bao nhiêu nữa rồi. Nó không hề nhúc nhích gì cả, chỉ khẽ nghiêng đầu, giống như đang nhìn Sử Phi Phi vậy.
Lúc này, cô gái kia bỗng quay đầu lại nhìn về phía Sử Phi Phi, trên mặt nở một nụ cười tươi. Sau đó cô ta cầm chặt đầu của con mèo đen kia rồi dùng lực vặn như vặn nắp chai vậy, đầu con mèo đen bị vặn gãy!
“Cái gì cơ?” Rõ ràng Sử Phi Phi không ngờ rằng Ngô Linh sẽ hỏi đến vấn đề này.
“Cô cũng đã nhịn cô Mã Linh Lan lâu lắm rồi, vả lại Triệu Giai Âm cũng đã hứa với cô sẽ trừ khử cô Mã Linh Lan. Tại sao cô còn phải ra tay giết cô ấy? Nguyên nhân chỉ là do nhất thời nóng giận thôi sao?”
Nét mặt Sử Phi Phi ngơ ngác, một lúc lâu sau cô ta mới lên tiếng trả lời: “Em cũng không biết nữa. Chỉ là...” Ánh mắt cô ta sáng rực: “Có một cảm giác gì đó rất kì lạ. Tâm trí giống như đang bị ai đó điều khiển vậy, em...”
Ngô Linh chen ngang lời của Sử Phi Phi: “Cô Sử, nếu như cô không chịu thành thật trả lời câu hỏi của tôi. Vậy thì giữa chúng ta không còn gì để nói nữa.”
Sau khi nghe xong lời này của Ngô Linh, Sử Phi Phi rất hồi hộp, cô ta nói tiếp: “Em thật sự không có cảm giác gì cả, chỉ là nhất thời nóng giận, đưa tay đẩy Mã Linh Lan. Em không ngờ rằng cô ta sẽ té gãy cổ và chết ngay tại chỗ. Con mèo kia, nhất định là do con mèo đen đã làm gì đó! Em cũng chỉ đẩy nhẹ cô ta, không có dùng sức gì cả. Lúc ở sở cảnh sát... Lúc ở sở cảnh sát, con mèo đen kia lại xuất hiện! Nó cứ nhìn em chằm chằm, như đang khiêu khích em, cười đểu em... Nó nhìn thấy hồn ma của Mã Linh Lan... Nó chắc chắn đã nhìn thấy được hồn ma của Mã Linh Lan...”
Sử Phi Phi càng nói càng nhỏ tiếng, trông giống như đang thì thầm gì đó vậy.
Ngô Linh cảm thấy khó hiểu: “Lúc cô tấn công cô Mã Linh Lan không hề có cảm giác gì sao?”
Sử Phi Phi không dám nói dối nữa: “Không có.”
Ngô Linh trầm tư suy nghĩ gì đó.
Còn Sử Phi Phi thì giống như một người phạm nhân đang đợi toà tuyên án, đưa mắt nhìn về phía Ngô Linh.