Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 358 : Thăm dò

Ngày đăng: 16:45 30/04/20


Tôi không biết phải tiếp lời ông Thường như thế nào nữa.



Tôi nhìn thấy hai người Tí Còi và Gã Béo đều khẽ động đậy, nửa thân trên của Tí Còi còn nghiêng về phía trước, há hốc mồm, nhưng cuối cùng không có nói ra gì cả.



Long khí sao... Đây thật sự là suy nghĩ khiến người ta không biết phải nói gì.



Nếu dựa vào quan niệm của tổ tiên chúng ta, suy đoán này của ông Thường quả thật là rất chính xác, chính phủ không phải chính là người mang long khí sao? Chính phủ không phải chính là người có thể khắc chế được yêu ma quỷ quái sao? Nhưng những chuyện như vậy... Chúng ta đang sống trong một thế giới có nền khoa học hiện đại, tiên tiến, nói những chuyện này một cách nghiêm túc như vậy...



Tuy rằng tôi cũng từng gặp phải nhiều hiện tượng quái dị, cũng đã từng nhìn thấy ma, cũng tin rằng ma quỷ là có thật, cũng cho rằng trên thế gian này ngoại trừ ma quỷ ra, còn có quái vật nữa. Nhưng còn... Long khí?



Ông Thường nói rất khí thế, sau khi nói xong cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Tôi giống như đang nhìn một người nào đó đang rất nghiêm túc mà tuyên bố rằng: “Thực ra tôi là người ngoài hành tinh, đến từ hành tinh Tatanono cách Trái Đất một tỉ năm ánh sáng. Tôi đến Trái Đất là để thực hiện sứ mạng thăm dò tình hình nơi đây, tôi là một trong những quân lính tiên phong của hành tinh chúng tôi. Không lâu sau chúng tôi sẽ cử rất nhiều chiến hạm vũ trụ đến bao vây trái đất này.” Đây không phải chính là motip của những bộ truyện tranh hài sao?



Ánh mắt ông Thường cứ nhìn thẳng về phía tôi, chắc có lẽ nhìn thấy biểu cảm trên mặt tôi có chút kì lạ, ông ấy còn lên tiếng nhắc nhở chúng tôi: “Người trẻ tuổi như các cậu cũng không nên cảm thấy những chuyện này là nói bậy. Các cậu cũng đã nhìn thấy ma rồi, sao còn chưa chịu hiểu chứ? Nếu như thật sự có ma, vậy thì có người mang long khí cũng là hợp lí mà.”



Tôi chỉ lên tiếng trả lời: “Quả thật là cũng có chút hợp lí.”



Gã Béo và Tí Còi đưa mắt nhìn về phía khác.



Tôi nháy mắt ra hiệu với hai người “khán giả” này.



“Ông Thường à, cho dù là chính phủ có mang long khí đi chăng nữa, thì những binh lính như tụi con cũng rất khó xử.” Tí Còi tiếp lời ông Thường, lên tiếng kêu khổ: “Ông làm như vậy, tụi con cũng không biết phải giải thích với cấp trên như thế nào nữa. Nếu như ông muốn ủng hộ hết mình thì ông vẫn nên nhận số tiền bồi thường này. Số tiền bồi thường này là do chính phủ cấp cho người dân. Đó là lợi ích hợp pháp của ông. Đây là chính sách ưu đãi của chính phủ đối với người dân. Ông có cần phải suy nghĩ kĩ lại không?”



Ông Thường cảm thấy khó xử, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Được thôi. Thật ra tôi không quan tâm. Bồi thường bao nhiêu cũng được, chỉ hy vọng rằng việc giải toả có thể nhanh chóng tiến hành, càng nhanh càng tốt.”
Tôi cảm thấy có chút khó hiểu.



Gã Béo lên tiếng hỏi ông Thường: “Cháu gái của ông lúc đó khoảng bao nhiêu tuổi? Đang làm gì?”



Ông Thường đáp: “Nó còn là học sinh đang học trung học phổ thông.”



Tôi hoàn hồn lại, thử lên tiếng thăm dò: “Chắc chưa có người yêu đâu nhỉ? Vậy thì quá đáng tiếc.”



Ông Thường lắc đầu liên tục: “Đúng vậy, còn quá nhỏ. Chỉ mới nhỏ tuổi như vậy thì đã qua đời.”



Tí Còi nói tiếp: “Chắc không phải là đang chuẩn bị thi đại học đấy chứ?”



Ông Thường tiếp tục lắc đầu: “Thành tích của nó bình thường, không thể thi đậu được đại học đâu, cùng lắm chỉ đậu được trung cấp chuyên nghiệp thôi.”



Không phải là tình yêu, hình như cũng không phải là thành tích học tập. Tôi từ từ lược bỏ từng đáp án một, bỗng nhiên cảm thấy có chút nhức đầu.



Nếu như hỏi thẳng ông Thường: “Cháu gái ông biến thành ma rồi, ông cảm thấy cô bé còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?”, thì tôi nghĩ chắc ông Thường sẽ phải cấp cứu vì xuất huyết não mất. Nhưng nếu cứ thăm dò như vậy thì lại rất khó biết được đáp án.



Tuy ông Thường đã lớn tuổi nhưng đầu óc vẫn còn nhạy bén.



Chúng tôi chưa kịp hỏi đến câu thứ tư thì ông ấy bỗng trừng to mắt hỏi chúng tôi: “Các cậu hỏi những thứ này, còn có những chuyện lúc nãy... Chẳng lẽ thứ mà các cậu nhìn thấy trong nhà tôi là cháu gái tôi chứ không phải thứ mà cháu gái tôi nhìn thấy sao?”