Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 380 : Cây tình yêu (8)

Ngày đăng: 16:45 30/04/20


Tôi dần cảm thấy không thở nổi. Những sợi tơ này đang co lại siết chặt lấy cơ thể tôi. Tôi giãy dụa, xé đứt những sợi tơ này ra.



Những sợi tơ này tuy rằng rất nhiều, nhưng từng sợi đều rất mảnh và không quá bền chắc. Tôi vừa mới xé thì đã đứt ra thành từng mảng giống như những sợi bông gòn vậy. Bởi vì có rất nhiều sợi tơ nên tôi phải xé rất lâu mới có thể xé ra một lỗ thủng, nhìn thấy được ánh sáng bên ngoài.



Đó là ánh đèn.



Tôi bò ra từ trong đám tơ, nhận ra bản thân đang ở trong một gian phòng khách. Trong phòng khách cũng giăng đầy những sợi tơ màu đỏ, trông giống như là một cái tổ của con nhện vậy. Tôi có chút vất vả đứng dậy từ trong những sợi tơ, gạt ra đám tơ màu đỏ trước mặt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói.



“Nương tử à, nàng cảm thấy cái này thế nào?”



Động tác của tôi ngừng lại.



“Chàng nên thay đổi cách xưng hô đi, tướng công.”



“Ha ha, nàng còn nói ta hả.”



“Vậy em thay đổi trước vậy. Ông xã.”



“Bà xã.”



Giọng điệu ngọt ngào tới buồn nôn, nghe giọng nói thì dường như tuổi tác của người đàn ông lớn hơn người phụ nữ một chút.



Tôi cúi đầu nhìn xuống cơ thể của mình.



Không có.



Tôi không nhìn thấy cơ thể của chính mình.



Tôi nhận ra được là bản thân đang ở trong mộng cảnh. Tôi nhớ lại những chuyện trước khi bị những sợi tơ màu đỏ quấn lại.



Là Diệp Thanh sao? Anh ta có thể đưa thẳng tôi vào trong mộng cảnh sao?



Tôi ngơ ngẩn một hồi, lại nghe thấy tiếng nói phía sau những sợi tơ màu đỏ.



“Cái thứ gọi là mạng xã hội này cũng hay thật đấy. Anh nhìn này, có rất nhiều người biết tới cái cây của chúng ta.”



“Lá cây thì sao? Bán hết ra chưa?”



“Vẫn còn một ít. Nhưng mà, chúng ta cũng không quan tâm được đến những người đó. Tình yêu ở trong thời đại ngày nay thật là đáng buồn.”



“Ừ...”




Những khuôn mặt đang tươi cười hạnh phúc kia gầm lên giận dữ. Giọng nói không phải nam cũng chẳng phải nữ, giống như tiếng gào thét của quái vật vậy.



Cả không gian và tất cả những sợi tơ màu đỏ đều đang rung lên.



“Không! Dừng tay!” Hai con ma ôm nhau càng chặt hơn, gào lên một cách sợ hãi.



Bụp! Bụp!



Những khuôn mặt từ trên những sợi tơ màu đỏ rụng xuống, vỡ làm hai mảnh, biến thành hai hồn ma một nam một nữ tách biệt.



“Giết bọn chúng đi!”



“Giết bọn chúng đi!”



Tiếng nam nữ đồng loạt kêu gào.



“Không phải đâu! Không phải do chúng tôi cố ý đâu! Chỉ là vì tình yêu, chỉ là do tình cảm của chúng tôi...” Con ma nữ giải thích.



Con ma nam lắc đầu, “Chúng tôi không hề làm gì cả! Chúng tôi chỉ là được chôn chung với nhau, vốn dĩ không hề muốn hại người khác!”



Tôi chẳng hề mảy may dao động.



Người và ma không chung đường.



Câu mà những người của Thanh Diệp từng nói vang lên bên tai tôi.



Bọn họ đoán là Lã Mộng Nhất không chống đỡ được bao lâu, sẽ vì nỗi oán hận mà biến thành ác ma mất hết lý trí. Hai người này thì sao? Bởi vì sống quá hạnh phúc nên đã biến thành ma, trở thành cây tình yêu sao?!



Quá nực cười!



Những khuôn mặt xung quanh rất nhanh đều rụng xuống hết, biến thành hồn ma, tụ tập ở xung quanh.



Tôi đang bị bao vây, ánh sáng của những sợi tơ màu đỏ bị những hồn ma này che lấp, không có cách nào nhìn rõ hai con ma ở dưới bàn tay nữa. Hai người họ sẽ bị những con ma ở xung quanh này xé xác sao? Giống như Sở Nhuận, giống như Lư Man Ninh sao?



Tôi cảm thấy khó thở.



Không gian chật hẹp, không khí ngưng trệ khiến cái cảm giác bị men say thấm vào người kia lại xuất hiện lần nữa.



Đầu óc tôi trở nên mê man, mất đi ý thức.