Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 386 : Mã số 081 - Tên biến thái trên tàu điện ngầm (3)

Ngày đăng: 16:45 30/04/20


“Mỗi lần anh đi làm, nó đều tới quấy rối anh sao?”



“Vâng, mỗi lần đều... tôi có thử quan sát xung quanh, nhưng ở chỗ đông người chen chúc qua lại, tôi có cúi đầu cũng chỉ nhìn thấy được ngực của tôi cùng lưng của người khác, về căn bản không nhìn thấy trên mặt đất có cái gì. Tôi nhìn xung quanh cũng không thấy ai ngồi xổm xuống. Quan trọng nhất chính là... cái tay sẽ biến mất... Khi tôi đưa tay nắm lấy, nó sẽ biến mất. Chuyện này rất không bình thường đúng không?”



“Anh có thể cảm giác được cái tay kia là của phụ nữ hay đàn ông không?”



“Hả? Đương nhiên là nữ! Sao có thể là đàn ông được. Ngón tay rất nhỏ, hẳn là một con ma nữ, hơ hơ hơ...”



“Anh Lữ, anh có phải còn điều gì che giấu chúng tôi không?”



“Không, tuyệt đối không! Tôi... tôi đã nói chuyện này với vợ tôi, cô ấy còn hoài nghi có phải tôi mắc chứng vọng tưởng không nữa, cô ấy cảm thấy người như tôi, làm sao có thể có phụ nữ tới quấy rối được? Nhưng, tôi thật sự bị sờ soạng...”



“Xúc cảm thì sao?”



“Hả?”



“Anh có tiếp xúc da thịt với cái tay đó không?”



“À... Tôi không có chú ý đến… Có lẽ là rất bình thường? Không có cảm giác gì đặc biệt cả. Chính là tay của phụ nữ bình thường thôi.”



“Ừm. Có thể hỏi một chút là trước khi những chuyện này xảy ra, anh có gặp phải chuyện gì đặc biệt không?”



“Chuyện đặc biệt gì?”



“Phải chăng có người quen biết qua đời? Hay là đi qua những phần mộ có âm khí nặng? Hoặc là tiếp xúc qua loại đạo cụ tà ác có thể nguyền rủa?”



“Không có! Thật sự không có! Tôi là dân đi làm, bình thường cũng không đi tới hay đụng tới những thứ này!”



“Lại hỏi một câu nữa, về thời gian tan tầm của anh, tuyến đường tàu điện ngầm và vị trí toa tàu.”



“Tôi đi làm vào tám giờ sáng, đi tuyến số bốn rồi chuyển sang tuyến số chín, tan tầm vào khoảng 5 giờ chiều, đi đến tàu điện ngầm hẳn là năm giờ rưỡi. Toa tàu... À, cái này thì không thể xác định được, tôi thấy chỗ nào xếp hàng ít người thì từ chỗ đó lên tàu, nếu hôm nào tôi dậy sớm, đến tàu điện ngầm sớm, thì ngồi ở đầu. À... Lúc đụng phải con ma nữ đó, thì dường như không có ngồi ở đầu xe.”



“Được rồi. Không biết anh có đồng ý phối hợp hành động của chúng tôi hay không?”



“Hành động gì?”



“Chính là để chúng tôi cùng đi với anh đến tàu điện ngầm vào giờ cao điểm.”



“Các anh muốn đến hiện trường bắt... Nhiều người như vậy, loại chuyện này không phải nên tìm chỗ ít người hoặc là nơi không có người để thực hiện sao?”



“Chúng tôi trước tiên muốn xác định nó là cái gì đã. Qua những lời anh nói, thì trước mắt chúng tôi còn rất khó phán đoán nó là cái gì.”




“Xin chào, anh Lữ.”



“Ồ, chào các anh. Vợ à, đây là những người ở phòng nghiên cứu mà anh nói với em.”



“Anh cứ tiếp tục bịa chuyện đi.”



“Thật không có! Ôi chao... Ôi chao, chuyện đó… thật xin lỗi. Các anh đã tra được cái gì chưa?”



“Thật đáng tiếc, chúng tôi không có phát hiện thứ đó trong video của camera giám sát. Chúng tôi cho rằng vẫn là nên cùng anh Lữ đi ngồi tàu điện ngầm một lần, khả năng bắt được thứ đó sẽ cao hơn.”



“Vậy à... vậy... các anh chờ một chút. Vợ à, tối thứ ba chúng mình ăn cơm ở ngoài nhé, đi tàu địa ngầm đến đó.”



“Anh tự đi một mình đi.”



“Anh nói thật mà. Em cứ không tin, em và anh cùng ngồi tàu điện ngầm xem.”



“Em không muốn. Nếu thật là như lời anh nói... Dù sao thì em cũng không muốn đi. Không phải anh đã nhờ người giải quyết rồi sao?”



“Đúng vậy, có bọn họ đi cùng. Không có chuyện gì đâu.”



“Vậy anh đi với bọn họ là được rồi.”



“Em không muốn đi cũng không sao. Anh đã kêu em đi rồi đó, chính em không chịu đi thôi nhé, em đừng nghi ngờ anh nữa.”



“Được rồi, được rồi.”



“Này?”



“Vâng, anh Lữ.”



“Thật có lỗi... Vậy, vào lúc tan tầm thứ hai đi. Lúc tan việc chúng ta ở trạm tàu điện ngầm gặp nhau.”



“Năm giờ, số chín tuyến đường Nam Tuyền, đúng chứ?”



“Năm giờ chỉ sợ tôi không đến kịp...”



“Không sao. Năm giờ chúng tôi sẽ ở nơi đó đợi. Anh tan tầm cứ tới đó.”



“Ừ, được.”