Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 400 : Gọi hồn (12)

Ngày đăng: 16:46 30/04/20


Ống nước đã hoàn toàn được sửa xong, con ác ma vẫn còn chưa kịp phản ứng, nó mang theo hoài nghi, thậm chí là cả sự chết lặng sau khi bị giày vò liên tục, nó vẫn luôn ở trong gian phòng. Ngay cả việc nghĩ cách để chạy trốn nó cũng hoàn toàn từ bỏ.



Chu Khải Uy đã chết, bạn cùng phòng của anh ta trước khi rời đi đã thu dọn hết mọi thứ, không có ý muốn quay lại đây sống nữa. Căn nhà luôn trống không, chẳng có ai lui tới, con ác ma cũng không cảm giác được sự biến đổi ở bên ngoài.



Nó y như người bị ngược đãi, suy nghĩ cực kỳ chậm chạp, giống như đã trở thành một con rối bằng gỗ.



Tôi đang suy nghĩ có nên tranh thủ cơ hội này giết chết nó không.



Bản tính của nó vốn độc ác, trước đây đã từng hại chết mười hai cô gái đang ở độ tuổi đẹp nhất, tội ác đó không thể tha thứ. Lúc trước tôi không ra tay cũng vì mấy lần thay đổi cảnh trong giấc mơ, khiến tôi chỉ đành chọn cách khoanh tay quan sát diễn biến.



Còn bây giờ, dường như đã đến lúc để giết chết nó rồi.



Nó là một ác ma không nên tồn tại trên thế gian này.



Hít thở sâu, tôi cố gắng không chú ý đến dáng vẻ cô gái trẻ tuổi vô hại lúc này của nó, cũng cố không chú ý tới bộ mặt khiến cho những người không biết chuyện sẽ xót xa thương hại kia. Hai tay tôi bóp chặt cổ của con ác ma.



Khi cảm nhận được làn da lạnh lẽo dưới bàn tay, tôi biết được bây giờ mình có thể giết chết được nó.



Hai tay tôi bắt đầu dùng sức.



Con ác ma đau đớn chau mày, nhưng lại không phản kháng, hình như nó đã quen với sự giày vò phải chịu trên thể xác này rồi.



Sắc mặt của nó bắt đầu bị ngạt thở mà trở nên xanh tím như người bình thường.



Tôi cảm nhận được cái cần cổ mảnh khảnh yếu đuối dưới tay mình, điều này khiến tim tôi run lên một cái. Nhưng tôi vẫn nghiến răng, dặn lòng phải cứng rắn lên bằng cách nhớ lại những việc tàn độc mà nó đã làm.



Nó giết hại những cô gái kia, và khi lựa chọn thân thể mới cho chính mình thì nó đâu từng mềm lòng qua.



Ác ma phát ra tiếng rên rỉ vỡ vụn “ặc… á…“.



Tôi hình như có thể nghe được tiếng xương cổ kêu răng rắc dưới tay mình.



Còn thiếu một chút nữa.



Tôi nhắm nghiền hai mắt, tiếp tục siết mạnh.



Tiếng niệm chú đột nhiên vang lên.



Tôi giật mình sợ hãi.



Tay tôi vẫn chưa thả lỏng, nhưng ác ma dưới bàn tay đã bắt đầu há to miệng thở gấp.
Trong thực tại tôi chưa từng thấy qua bất kì một sự bất thường nào từ cô ấy, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến sự biến đổi của cô, và tôi cũng đã nhìn thấy linh hồn đen đúa của ác ma. Nó đen như vừa bò ra từ trong vũng mực, khiến người ta cảm thấy khiếp sợ. Sắc đen ấy thậm chí tựa như sương mù lan tỏa, phát tán trong không trung, bị làn khói xanh đẩy ra, rồi men theo cửa sổ thoát ra ngoài.



Sau khi ác ma và thân thể của Tần Vi Vi đã hòa nhập xong thì không còn nhìn thấy sắc đen ấy nữa.



Cảnh mộng bình thường trở lại, con ác ma sẽ dùng thân thể của Tần Vi Vi mà tha hồ làm bậy.



Trên người những bạn học của Tần Vi Vi như Tào Bội, Vương Di Quân… tôi nhìn thấy một vệt đen như thế, giống y hệt màu sắc của linh hồn con ác ma ấy.



Tôi nhớ Trần Hiểu Khâu từng nói, nhóm học sinh này đã từng nghe ngóng động tĩnh trước cửa nhà của Tiền Lan...



Là bị nhiễm lúc đó sao?



Toàn thân tôi cảm thấy ớn lạnh.



Không thể ngăn cản, không thể thay đổi gì cả sao?



Trái tim tôi giống như đang không ngừng bị đánh vào.



Nếu tôi dứt khoát một chút, ngay sau khi tiếng niệm chú của Thiên Nhất Chân Nhân dừng lại liền giết chết con ác ma ấy, phải chăng đã có thể chấm dứt hoàn toàn chuyện này rồi?



Cảm giác hối hận tràn ngập trong lòng tôi.



Tôi không rõ hiện tại mình còn có thể làm được gì?



Bây giờ ngay cả giết chết cái thể xác đang mang linh hồn ác ma của Tần Vi Vi cũng không được, vì tôi vẫn không thể chạm được vào cô ta.



Cảnh mộng mấy lần biến đổi, ác ma nằm trong phòng cách ly của bệnh viện.



Trong phòng, ngoài cô ta ra chỉ còn Vương Di Quân, giường của Tào Bội đã trống không.



Tôi càng cảm thấy buồn bã.



Còn ác ma thì không chút nặng lòng, nằm ngủ rất ngon lành.



Đêm đã khuya, trong phòng chỉ còn tiếng hoạt động của các loại máy trị liệu.



Con ác ma ngủ rồi nhưng Vương Di Quân lại không ngủ. Cô ấy rất tỉnh táo, cầm điện thoại len lén chơi. Ánh sáng mờ mờ của màn hình chiếu lên mặt cô, nhìn vào vô cùng đáng sợ.



Càng đáng sợ hơn là cửa phòng bệnh thình lình bị mở toang, lại còn phát ra âm thanh kì lạ như những cánh cửa gỗ cũ kĩ mục nát.