Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 413 : Bad end (2)
Ngày đăng: 16:46 30/04/20
“Hu… hu… hu…”
Tiếng khóc hu hu của bé gái vang lên trong lúc ấy, khiến người ta sởn cả gai ốc.
Cậu trai trẻ lập tức bị sợ hãi khống chế, ngoài sợ hãi ra thì cũng đâu còn có thể làm gì khác được.
Tôi cũng cảm thấy sợ hãi, một phần là vì tiếng khóc bất thình lình vang lên, một phần là cái thứ đó đeo bám dai dẳng. Mà mục đích của nó là gì thì tôi đoán không ra.
“Anh ơi…” Cô bé nghẹn ngào nói: “Xin anh… cứu em… hu hu… cứu em… ngăn ba em lại… xin anh cứu em với… ngăn ba em lại đi mà…”
Cậu ta ngồi im, não vẫn đang trong trạng thái đình công.
“Ông ấy nhất quyết không buông tha em… cũng sẽ không buông tha anh đâu… anh phải ngăn ông ấy lại… dưới…xẹt xẹt…”
Trong điện thoại bỗng vang lên tiếng ồn.
“…ở dưới tầng hầm… xẹt xẹt….”
Bíp!!!
Đoạn ghi âm tin nhắn thoại kết thúc.
Cả căn phòng đều yên tĩnh xuống.
Cậu ta bị dọa vỡ mật, tiếng hít thở và tim đập tựa như dừng lại.
Tôi có chút lo lắng cậu ta không phải là bị thứ đó giết chết, mà là do quá sợ mà chết.
“Ừng ực…” Cậu ta nuốt nước bọt một cái, coi như cũng đã động đậy rồi.
Tôi thở phào, bắt đầu lo lắng rằng cậu ta liệu có bị cô bé A Đóa kia lừa được không. Có lẽ “kịch bản” lần này, cô bé kia sẽ là người tốt, à… ma tốt thì sao? Tôi cũng không dám chắc.
Cậu thanh niên hoàn toàn không có ý định muốn động đậy.
Cậu ta cứ tiếp tục ngồi trên sofa, hình như muốn mọc rễ ở đó.
Tôi một mặt lo lắng cậu ta sẽ bị cái thứ đó tính kế, một mặt lo lắng nếu cậu ta cứ tiếp tục không trả lời như thế, thì cái thứ kia sẽ ngày càng táo tợn hơn. Kế tiếp có khả năng không phải A Đóa gọi điện đến, mà cô bé ấy sẽ xuất hiện ngay sau lưng cậu ta.
Lòng tôi cứ nơm nớp lo sợ cả đêm. Cậu ta sau một đêm thức trắng có vẻ đã chịu hết nổi.
“Nói sau, nói sau đi!” A Vĩnh nhanh chóng tắt máy tính rồi phóng ra khỏi nhà.
Tôi định ngăn cậu ta đừng đi vào con đường chết chóc ấy, nhưng tay tôi lại xuyên qua người cậu ta.
Cậu ta xuống lầu, chạy xuống bãi đậu xe dưới hầm, lên xe khởi động xe rồi lái ra khỏi khu dân cư.
Tôi cảm thấy tất cả đều quá nhanh, dường như tốc độ của cảnh mộng nhanh lên gấp đôi, gấp ba vậy. Nhưng sự thực thì tất cả chỉ là ảo giác của tôi mà thôi. Suốt dọc đường tôi đã thử đủ cách, chạm vào cũng không được, nói chuyện cũng không xong, A Vĩnh vẫn không hề cảm thấy sự tồn tại của tôi.
Chiếc xe chạy lên tuyến đường cao tốc.
A Vĩnh nhìn đồng hồ rồi nhìn dòng xe cộ trên đường than thở: “Đáng lẽ không nên cày game làm gì. Sắp tới phải xếp hàng dài cổ rồi đây.”
Trên đường cao tốc xe cộ không đông lắm, tốc độ lái xe còn rất nhanh.
Tôi chạm không được cậu ta thì chuyển qua thử chạm chiếc xe, vẫn thất bại.
Cái gì cũng làm không được, cái thứ quỷ quái kia thật là không kiêng nể gì hết.
Bỗng nhiên mặt của A Vĩnh biến sắc, hoang mang rối loạn, buông tay ra khỏi vô-lăng, nhưng chiếc vô lăng ấy lại tự động vận hành. A Vĩnh đạp phanh nhưng giống như đạp vào cục đá, nhả ga thì tựa hồ nó bị kẹt lại. Cậu ta đột nhiên hồi thần chụp lấy cái vô lăng bẻ qua một cái.
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Rầm!
Loảng xoảng!
Két két…
Tiếng va chạm, tiếng kính vỡ, tiếng kim loại bị va đập ma sát vào nhau liên tiếp vang lên dồn dập.
A Vĩnh thậm chí không kịp kêu một tiếng, thân thể bị kẹt trong chiếc xe, mặt bị những mảnh kính vỡ đâm vào khiến máu chảy be bét.
Toàn thân tôi phát lạnh.
Trong tầm nhìn của A Vĩnh, một màu đỏ tươi tràn ngập, nhưng không phải là màu của máu tươi, mà là màu của dòng chữ đang nổi lên: “Bad end”.
Không lâu sau đó, tôi nhìn thấy hồn ma của A Vĩnh xuất hiện cạnh thân thể của cậu ta, bàng hoàng đờ đẫn. Và ở trong tầm nhìn của con ma mới, có một chiếc đồng hồ đếm ngược - thời gian là một năm, và một hình người que đang cầm cây gậy tiếp sức.