Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 417 : Kịch bản

Ngày đăng: 16:46 30/04/20


Tôi đột nhiên có ảo giác như Nam Cung Diệu vừa xem game chiến thuật vậy, lập tức tôi nhớ lại những việc mà anh ta vừa làm. Bôi máu lên mắt, anh ta nhìn thấy những con chữ, hình vẽ, phải chăng chúng có ý nghĩa đặc biệt nào đó?



Nam Cung Diệu không hề giở cuốn nhật kí của A Đóa ra, nhưng nó cũng đã biến mất trong tay anh ta giống như Vương Di Quân lúc trước.



Anh ta quay người đi về phía cửa chính của phòng nghiên cứu, thử vặn tay nắm của cánh cửa một lần nữa, lần này cửa phòng đã mở ra được.



Cộp, cộp, cộp…



Tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào. Nghe âm thanh thì là có người chạy xuống lầu.



Nam Cung Diệu không nhanh không chậm mà rời khỏi phòng nghiên cứu, cũng đi xuống lầu.



Két... Rầm!



Lầu năm vang lên tiếng đóng cửa gấp gáp.



Tôi đi theo sau lưng Nam Cung Diệu thì nhìn thấy anh ta vẫn từ tốn mà bước từng bước xuống bậc thang, xuống đến lầu năm, đi qua trước cửa của bốn hộ gia đình tiếp tục bước xuống lầu, không hề có ý muốn kiểm tra.



Đợi đến khi Nam Cung Diệu bước xuống lầu bốn thì có tiếng mở cửa từ trên lầu truyền xuống.



Nam Cung Diệu ngẩng đầu nhìn lên.



Trên bậc cầu thang, A Đóa đang bám lấy thanh vịn thò đầu nhìn xuống. Khi ánh mắt của nó với Nam Cung Diệu chạm nhau thì dường như nó cảm thấy sợ hãi, quay người lại chạy ngược lên trên.



Két... Rầm!



Lại là tiếng đóng cửa.



Nam Cung Diệu tiếp tục đi xuống lầu.
Tiếng khóc của nó rất dễ khiến người khác phải thương hại, nhưng lại không có chút tác dụng nào với Nam Cung Diệu.



Cửa chính của khu dân cư đã gần ngay trước mặt, Nam Cung Diệu bước đến phòng bảo vệ, sau khi mở cửa anh ta rút ra một chiếc chìa khóa từ ngăn kéo dưới bàn, mở cửa tủ bên cạnh. Bên trong có đựng các dụng cụ làm vệ sinh, anh ta chọn một cái xẻng sắt.



Lúc Nam Cung Diệu ra khỏi phòng bảo vệ thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng hét bén nhọn.



A Đóa lảo đảo xông tới, dùng hết sức mà hét lên: “Anh ơi! Cứu em với!”



Một bóng đen to lớn đang đuổi theo phía sau, hung bạo vung tay lên, một thứ gì đó bay theo một đường cong vèo qua, tôi nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ và tiếng gào thảm thiết của A Đóa.



A Đóa bò lê trên mặt đất, liên tục phát ra tiếng khóc đau đớn và tiếng kêu cứu mạng.



Bóng người vạm vỡ ấy hiện ra dưới ánh trăng, mặt mày hung tợn, hai mắt đục ngầu tàn bạo, nhìn chằm chằm vào A Đóa, miệng cười sằng sặc tiến lại càng ngày càng gần.



Tiếng khóc của A Đóa càng thảm thiết hơn.



Người đàn ông đó đạp vào ngực của cô bé, rồi đá nó văng ra xa bốn năm mét. A Đỏa rơi đùng xuống rồi lăn lông lốc mấy vòng trên mặt đất, nôn ra máu tươi, ngay cả tiếng kêu cũng không phát ra được nữa. Vị trí mà nó rớt xuống ở ngay trước mặt của Nam Cung Diệu. Con bé lấy hết sức giương mắt lên, ánh trăng vừa khéo soi vào khuôn mặt thê thảm của nó, khiến người ta thấy rõ khẩu hình của nó: “Cứu em…”



Nam Cung Diệu cúi đầu xuống nhìn một lát, rồi quay người lại đi về hướng luồng cây xanh dưới tường rào khu dân cư.



Gã đàn ông đó lảo đảo đi đến chỗ A Đóa, nắm lấy tóc con bé nhấc nó lên, tay còn lại tàn bạo tát cho nó hai cái bạt tai. A Đóa tựa như một con búp bê rách nát, lắc lư dưới cánh tay của gã ta, không còn chút phản ứng.



Nam Cung Diệu dùng chiếc xẻng kia đào một cái hố cạnh luống cây xanh, chỉ trong hai ba phát đào cũng nhanh chóng giống như cái cửa chống trộm kia, trên đất xuất hiện một cái hố to tướng, làm lộ ra một cái xác bị chôn trong ấy.



Người đàn ông và A Đóa cùng quay người lại, nhìn chằm chằm Nam Cung Diệu.



“Cô tên là A Đóa, người đàn ông này là cha cô. Ông ta nghiện rượu, bạo hành gia đình, mẹ cô chịu không nổi nên lặng lẽ bỏ đi, để lại cô một mình tiếp tục bị ông ta hành hạ. Một đêm nọ gã uống say rồi té gãy cổ, không còn hơi thở nữa. Cô dùng cưa xẻ xác ông ta để trút giận, chủ phòng 102 biết hoàn cảnh của cô, nên rất cảm thông. Cô lợi dụng điểm này để nhờ ông ta xử lý cái xác. Sau khi chôn cái xác của cha cô xong, ông ta giữ lại cái cưa hung khí mà cũng là vật chứng này. Hồn ma cha cô vì thế mà xuất hiện, vẫn như lúc trước tiếp tục hành hạ ngược đãi cô, cho đến khi giết chết cô. Mà cô cũng biến thành một con ác ma, chuyên giết hại người khác.” Nam Cung Diệu ném cái xẻng xuống đất, “Kịch bản chính là như thế đúng không?”