Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 419 : Một trò chơi khác

Ngày đăng: 16:46 30/04/20


Nam Cung Diệu cứ chạy một mạch, đến đầu đường thì rẽ ngoặt, bỏ người đàn bà đang truy đuổi ráo riết phía sau một quãng đường.



Bà ta lúc này tựa như trở thành một con quái thú, động tác bẻ cua cực kì không linh hoạt, tựa như xe ô tô đang đánh tay lái vậy. Lúc ngoành thì bốn chân tạo thành các đường trượt dài màu trắng trên đường nhựa, con dao trên tay chà xát lên mặt đường bắn ra tia lửa mới dừng lại được lực quán tính của cơ thể, rồi tiếp tục truy đuổi Nam Cung Diệu.



Nam Cung Diệu lúc này đã chạy đến đầu đường của con đường tiếp theo, lại ngoành một lần nữa.



Qua hai khúc cua liên tiếp, người đàn bà bị bỏ lại một quãng khá xa, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gầm rú điên loạn như dã thú của bà ta.



Nam Cung Diệu rẽ lần thứ ba, vừa tròn một vòng trở lại ngay trước tòa nhà khi nãy.



A Đóa có lẽ đã là hồn ma, nhưng thi thể cô bé vẫn còn nằm ở chỗ cũ, máu tươi phủ toàn thân, cứ như là một bông hoa đang nở rộ vậy.



Nam Cung Diệu chạy qua thi thể của A Đóa, đưa tay mở cánh cửa lớn của tòa nhà chung cư.



Cánh cổng vẫn chưa được khóa lại nên bị mở ra dễ dàng. Vừa vào đã thấy ngay thang máy, nhìn vào chỗ hiển thị số lầu thì thấy thang máy đang ở lầu 1.



Nhưng Nam Cung Diệu không chọn cách đi thang máy mà lại tiếp tục chạy đi lên bằng cầu thang bộ.



Rầm!



Bên dưới truyền đến tiếng cánh cổng bị xô vào.



Nam Cung Diệu lúc này đã chạy lên đến lầu 7, nhưng tiếng động dữ dội như thế thì chỗ gian cầu thang bộ vẫn có thể nghe rõ mồn một.



Tim tôi đập nhanh một nhịp, nhưng Nam Cung Diệu vẫn rất bình tĩnh, tiếp tục chạy lên.



Tôi không biết là do thể lực của anh ta thật sự tốt như thế, hay vì trong thiết kế của cái thứ ấy sẽ giống như một số trò chơi khác, không có mức hạn định nào cho thể lực. Tóm lại là chạy một hồi lâu như vậy mà mặt anh ta vẫn không đỏ, hơi thở cũng không gấp gáp, đến một giọt mồ hôi cũng chẳng có.



Nam Cung Diệu cứ thế chạy một hơi khó tin như thế mà lên đến tầng 13, tìm đến phòng 1308.



Một tầng có 8 hộ dân và cửa của một trong những căn phòng ấy đang mở.



Bước chân Nam Cung Diệu cuối cùng đã chậm lại, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đang mở ra.



“Ủa, về rồi đó hả…?” Trong phòng truyền tới giọng nói không rõ ràng của một người đàn ông, “Lúc nãy đi đâu thế?”



Nam Cung Diệu lùi lại, rời khỏi cửa phòng, đi đến một cầu thang thoát hiểm ở một mặt khác của tầng lầu.




Cửa thang máy đóng lại.



Tôi để ý thấy trong góc thang máy có một số mảnh thủy tinh vỡ, trừng mắt lên nhìn cả buổi, trong đầu tôi mới cố gắng ghép ra được đây là dáng vẻ của một cái chai.



Cái thứ này… là manh mối sao?



Thang máy đã xuống đến lầu 6.



Nam Cung Diệu đến trước cửa phòng 0604 nổ súng phá khóa rồi đẩy cửa bước vào, cũng thành thạo như trước, kéo ngăn tủ lấy ra một chiếc thẻ ID.



Bây giờ tôi không cần phải phí sức đoán mò nữa, trên thẻ ID ấy đề “Công ty dược phẩm Ca Đan.”



Anh ta nhét cái thẻ vào trong túi, xuống lầu đến bãi đậu xe dưới tầng hầm rồi dùng chìa khóa mở cửa một chiếc xe ô tô, lái ra khỏi khu chung cư.



Vùng lân cận tòa chung cư yên lặng như tờ, nhưng chạy thêm một lát thì Nam Cung Diệu đã nhìn thấy đám đông đang tháo chạy trên đường.



Có người còn có ý chặn xe nhưng anh ta đã dứt khoát nhấn chân ga khiến họ đành phải chọn cách tránh ra.



Tựa như trong não Nam Cung Diệu đã có sẵn bản đồ, chiếc xe cứ thế chạy một mạch đến cục cảnh sát.



Anh ta lấy cái mũ cảnh sát trên ghế lái phụ đội lên trên đầu, kéo chặt xuống rồi đường hoàng mà lái xe đi qua.



Nhân viên bảo vệ của cục cảnh sát chỉ nhìn một cái liền chào hỏi: “Đội trưởng Vương cũng đã nhận được điện thoại rồi à?”



Nam Cung Diệu im lặng gật đầu.



Nhân viên bảo vệ vừa mở cửa, vừa lo âu thấp thỏm nói tiếp: “Nghe nói là kẻ ăn thịt người, không biết đã xảy ra chuyện gì. Có phải là một loại thuốc độc mới không?”



Nam Cung Diệu vẫn tiếp tục im lặng, cổng trước mặt vừa mở ra liền lái xe vào ngay. Sau khi đậu xe xong xuôi thì đi thẳng đến kho vũ khí của tổ cảnh sát đặc nhiệm, tăng cường vũ trang cho mình; lại lấy thêm một chiếc chìa khóa, vào trong bãi đỗ xe của cục cảnh sát, lái chiếc xe của tổ đặc nhiệm chạy ra.



Cùng lúc đó, trong cục cảnh sát vang lên tiếng còi báo hiệu. Khi Nam Cung Diệu đi ra thì cục cảnh sát đã yên tĩnh trở lại, hình như tất cả mọi người đều đã rời đi.



Mà trong thành phố này lại bắt đầu náo động cả lên.



Tiếng động cơ xe cộ gầm rú, tiếng súng, tiếng gào khóc thảm thiết… bắt đầu vang lên.