Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 42 : Kimono

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


Trong phòng bệnh, tôi đã thấy hoa đào rơi từ vai Trần Hiểu Khâu xuống, tựa như móng vuốt của quỷ từ bóng tối giơ ra, giống hệt hình trên bộ kimono đó – cây hoa anh đào nở rộ, từ vạt áo kéo lên đến trên vai. Lúc đó, tôi không nghĩ ngợi nhiều liền giơ tay bắt lấy cánh hoa đào, cảm giác lúc ấy lạnh băng. Nhưng đúng là cảm giác của cánh hoa và cành cây, chúng giống như con rắn bị hoảng sợ rụt về, bị tôi bắt lấy cánh đào ấy.



“Phải nhanh chóng giải quyết nó mới được.” Tôi nắm chặt bàn tay nói với mọi người.



Đây là trực giác, giống như lúc tôi giơ tay bắt lấy cánh hoa anh đào vậy. Tôi biết thời gian không còn nhiều nữa, hoa anh đào ấy… lại sắp giết người lần nữa!



Những người khác cũng trở nên khẩn trương, cả đám người im lặng đi ra ngoài, bắt xe đi đến bệnh viện Thị Nam. Mã Nhất Binh đi trước dẫn đường, đến phòng bệnh của Lô Man Ninh thì thấy bốn giường bệnh có một giường trống. Tâm trí Mã Nhất Binh trở nên lo lắng, chỉ về phía cái giường trống và nói Lô Man Ninh nằm ở đó.



Cô gái nằm ở giường bệnh bên cạnh chủ động bắt chuyện với chúng tôi: “Các anh tìm cô sinh viên đó hả?”



Mã Nhất Binh gật đầu.



“Có hỏi cô ấy đã đi đâu được không?” Tôi thấy trên tủ bên cạnh giường bệnh còn để đồ, biết chưa xuất viện, chắc còn ở trong bệnh viện.



Cô gái lắc đầu, “Tôi cũng không biết nữa. Sáng sớm cô ta thay bộ đồ rồi ra ngoài rồi.”



“Xuất viện ư?” Quách Ngọc Khiết hỏi.



“Không phải, chưa xuất viện.”



“Cô ấy thay bộ đồ nào vậy?” Tôi hỏi.



Cô gái nhíu mày lại, “Kimono, một bộ kimono màu đen, trên đó có hoa văn là hoa anh đào.”



Chúng tôi đều như tắt thở, dây thần kinh trong đầu tôi căng lên.



“Sao thế được… thay kimono từ lúc nào vậy? Kimono màu đen, đằng sau có cây hoa anh đào ư?” Lam Lam vội hỏi.



“Đúng vậy.” Cô gái giật mình, “Cô ấy lạ lắm, buổi sáng bỗng nhiên thay bộ đồ đó rồi đi ra ngoài.”



“Cô ta lấy bộ đồ đó ở đâu ra chứ?” Đầu Mã Nhất Binh như sắp nổ tung lên, người run cầm cập.




“Người gì chứ?”



“Thì người ở dưới gốc cây anh đào đó.”



Hai người đều lắc đầu.



“Anh Kỳ, anh có mắt âm dương thiệt hả?” Tí Còi lại kinh ngạc một phen.



Chính tôi cũng cảm thấy lạ lùng, “Trước đây tôi chưa từng thấy ma bao giờ.”



“Có thể trước đây anh chưa gặp ma bao giờ.” Tí Còi nói.



Ba người chúng tôi đưa Lô Man Ninh xuống dưới lầu, đúng lúc gặp được Gã Béo đang còn hì hục leo lên lầu. Gã Béo mệt đến nói không ra tiếng, thấy chúng tôi cõng cô gái xuống, biết là không xảy ra chuyện gì nữa, nên ngồi phịch mông xuống bậc thang luôn.



Tí Còi đi tới đá một cái, “Tránh đường coi, đi nào, xuống dưới thôi.”



“Tôi phải đợi thang máy.” Gã Béo nói giọng rất kiên quyết.



“Vậy anh đợi đi.” Tí Còi bước ngang qua người Gã Béo.



Gã Béo thấy chúng tôi đều đi hết, đành phải hì hục leo xuống theo, cậu ta bước từng bước không chút sức lực nào đi theo chúng tôi xuống dưới lầu.



Lam Lam và Mã Nhất Binh trong phòng bệnh đợi đến sốt cả ruột, thấy chúng tôi đưa Lô Man Ninh về, tinh thần Lam Lam mới thả lỏng, ứa nước mắt, Mã Nhất Binh thì thở phào nhẹ nhõm hẳn.



“Gọi bác sĩ đến kiểm tra xem.” Tôi bảo Tí Còi.



Tí Còi gật đầu đồng ý.



“Kimono đâu?” Gã Béo sau khi hồi phục tinh thần liền nghĩ đến nguyên nhân của sự việc.