Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 428 : Thôn hồng đầu (7)

Ngày đăng: 16:46 30/04/20


Bụi đất bay tung tóe rồi dần dần lắng xuống, những cái xác cháy đen nhẻm nằm ngổn ngang xung quanh tháp tải điện.



Tôi nhìn thấy chiếc xe máy kéo bị cái tháp đè bẹp đến biến dạng, ông lão và người phụ nữ trung niên té ngã ngay trên xe, một người thì bị vỡ đầu chảy máu, người kia thì khoang ngực bị lõm xuống. Bà lão đứng tuổi bị thanh kim loại gãy của tháp tải điện đâm phải, đôi chân quằn quại quơ quào trên đất, không ngừng rên lên. Cô bé gái thì bị cái tháp ấy đè lên, hai mắt trợn trắng, không động đậy. Ngoại trừ họ ra, người đàn ông trung niên, chàng trai cùng cô gái trẻ kia hoặc là ngồi hoặc là quỳ trên mặt đất, hồn phách vẫn chưa kịp về, thở hồng hộc. Lúc đó tôi vẫn chưa thấy cậu thanh niên kia đâu, lục lọi một hồi mới tìm thấy một cái thi thể bị dây điện xiết chặt, nằm sấp trên đất nên không nhìn thấy mặt, nhưng nhìn vào áo quần tôi biết chắc chính là cậu ta rồi.



“Ha!” Cậu trai trẻ bật cười một tiếng, sắc mặt cực kì khó coi, vẻ mặt quái dị, kiểu như không nén được nên phải phì cười. Cậu ta sờ soạng thân thể mình, mừng rỡ đến phát điên vì vừa thoát chết trong gang tấc.



Còn cô gái trẻ thì vừa quay lưng lại, hình như đã bị mấy cái xác chết làm cho phát tởm nên không ngừng nôn thốc nôn tháo.



“Cứu… cứu tôi với…” Bà lão kêu lên, giơ mấy ngón tay.



Người đàn ông trung niên nuốt nước bọt, chậm rãi ngồi dậy rồi lảo đảo đi đến chỗ của bà ta.



Bà lão giục: “Nhanh lên, cậu nhanh lên…”



Người đàn ông đi đến trước mặt bà ta, khó xử nhìn tình huống của bà.



“Cậu nhanh lên đi!” Bà lão lại kêu lên một tiếng, máu tươi từ miệng vết thương càng trào ra nhiều hơn, khiến cho bà ta càng thêm hoảng, lấy hết sức gào lên: “Nhanh… nhanh lên…”



“Haiz…” Người đàn ông thở hắt ra một hơi, đưa tay giữ lấy cánh tay bà ta, lôi mạnh một phát.



Phập!



Thanh kim loại từ đằng sau lưng bà ta lại đâm ra vết thương to hơn, máu tươi chảy ra đầm đìa.



Phập!



Lại vết to hơn nữa.



Thanh kim loại ấy đầu nhỏ đuôi to, cho nên vết thương trên ngực của bà lão càng mở rộng, máu tươi trào ra như suối.



Bà ấy trợn ngược hai mắt.



“Hừ hừ…” Trên miệng bà ấy đã sùi ra bong bóng máu, không thể tin được mà nhìn chằm chằm ông ta.



Tia nắng sau cùng của chiều tà cũng đã tắt lịm ở cuối chân trời xa xăm.



Tôi nhìn thấy những tia sáng màu đỏ tươi trên khuôn mặt người đàn ông trung niên ấy dần tan biến, bộ dạng ông ta cũng theo đó mà thay đổi.



Đó là người mà tôi đã từng gặp qua, chính là người đàn ông trung niên ở cái đêm Bí thư Đường chết đã đến gõ cửa nhà họ Đinh.




Mắt tôi dần quen với ánh sáng. Tôi đã nhìn rõ hoàn cảnh trước mắt.



Trạm phát điện giờ đây không chút bụi bẩn, sạch sẽ như mới xây, không còn một tí vết tích nào của sự hoang phế trước đó.



Tôi nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn và vội vã vang lên sau lưng mình, nhanh chóng quay đầu nhìn lại thì trông thấy hai người đàn ông và một người phụ nữ thở hồng hộc chạy đến. Họ mặc quần áo mùa đông, bên ngoài là trời đông giá rét cùng với khung cảnh ở trong thôn lúc trước khác nhau hoàn toàn. Trong ba người ấy, hai người kia là anh em song sinh, khuôn mặt giống y đúc với khuôn mặt của người đàn ông trước đó. Bọn họ dìu theo người phụ nữ xông vào trạm phát điện, đồng thời cũng xuyên qua thân thể của tôi.



Tôi cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện thân thể mình đã không thấy đâu nữa.



Loại trạng thái này chẳng khác gì lúc tôi nằm mơ cả.



Tôi nhất thời cảm thấy nghi ngờ.



“Tìm thấy rồi! Là ở đây! Họ chạy vào đó rồi!” Bên ngoài truyền tới giọng nói đầy tức giận.



Ba người trẻ tuổi chạy vào, tôi có thể nhận ra dáng vẻ của hai người trong số đó là dáng vẻ của Bí thư Đường và Triệu Nhị, người còn lại thì nhìn hao hao giống cha của Tiểu Đinh trên tấm ảnh cưới.



“Để em ngăn họ lại, anh đưa Xảo Anh chạy đi!” Một trong hai người song sinh nói.



Người phụ nữ mắt ngấn lệ, kiên quyết nói: “Bọn họ chỉ là ba người trẻ tuổi, ba chúng ta cùng…”



“Phải nhanh chóng chạy đi, người trong thôn mà nghe thấy tiếng ồn thì sẽ tới ngay!”



Hai anh em sinh đôi, người đẩy người kéo, còn người phụ nữ thì sống chết mà lắc đầu.



Nhóm của Bí thư Đường đã xông vào đến nơi, đùng đùng giận dữ chỉ tay vào ba người ấy chửi: “Ba người có lương tâm hay không? Bà con trong thôn mấy năm qua đã giúp đỡ hai anh em các anh biết bao nhiêu, vậy mà các anh lại muốn trốn ra ngoài?”



“Tiểu Đường, sau khi rời khỏi thôn, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói gì cả, chúng tôi chỉ đơn giản là muốn rời đi thôi.” Một trong hai người song sinh lên tiếng.



“Phì! Tin các anh thì tôi là thằng đần! Nếu các anh thức thời thì bây giờ quay về thôn với chúng tôi!” Bí thư Đường hung hăng nói.



Hai anh em đưa mắt nhìn nhau, chợt một người hét lên, nhào về phía Bí thư Đường, ghì chặt lấy cậu ta và Triệu Nhị. Người còn lại thì bế người phụ nữ chạy ra ngoài. Ba Đinh định ngăn cản nhưng lại bị tóm chặt lấy chân, suýt chút nữa là ngã gãy răng.



Ba cậu trai trẻ và một người đàn ông trung niên đánh thành một túm. Bí thư Đường đấm một đấm khiến ông ta lùi lại phía sau mấy bước, đụng vào máy phát điện ở sau lưng. Cũng chẳng biết đã chạm phải thứ gì mà máy phát điện phát ra một tiếng kêu, người đàn ông đang dính trên đó toàn thân co rút lại, khói đen bốc ra.



Người phụ nữ đứt ruột đứt gan gào lên thảm thiết: “Ông hai…!”



Ba cậu trai trẻ cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như thế, đứng sững ở một chỗ.