Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 443 : Mã số 090 - Giao hàng mỗi ngày (4)

Ngày đăng: 16:46 30/04/20


“Chuyện này ông có báo cảnh sát không?”



“Báo rồi, cũng đã nói rõ với cánh sát. Cảnh sát cũng đi điều tra rồi, nói ở gần chỗ đó không có tiệm cơm nào, số điện thoại cũng điều tra ra là số điện thoại của một gia đình, gia đình đó sống ở bên kia sông, hoàn toàn không liên quan gì đến quán ăn đó cả. Chuyện này sau đó gác lại. Người shipper đó… tính tình không được tốt lắm… Lúc đó chúng tôi đã ngầm phỏng đoán có lẽ cậu ta trên đường gặp phải chuyện gì đó rồi… Tôi cũng không muốn vì chuyện này mà cắt đứt quan hệ với quán ăn. Vô duyên vô cớ mà động chạm đến họ, nếu quả thật là ma quái gì đó thì chỗ tôi làm sao có thể yên thân được?”



“Sau đó ông còn nhận được hóa đơn đặt hàng của quán ăn đó không?”



“… Haizz… có thấy, nhưng tôi không phân công. Trong lòng tôi cũng rất sợ, nhưng mấy lần không đoái hoài tới, cũng chẳng xảy ra chuyện gì, tôi bèn cho qua luôn. Nhưng mà sau đó, lúc phần mềm phân phối tự động của máy tính bắt đầu được sử dụng, tôi liền… chuyện này…”



“Ông lại nhìn thấy đơn đặt hàng trong hệ thống?”



“Thấy thì thấy đó. Nhưng tôi mặc kệ… xem như không hay biết gì. Nhóm shipper do tôi quản lý cũng đã đổi một nhóm khác. Thực ra lúc ban đầu tôi không hề nhớ tới quán ăn đó, nhưng sau khi lại có người mất tích, vị trí định vị cuối cùng lại ở ngay chỗ ấy, tôi mới nhớ ra… Nhưng lại sau đó, chính là cái thằng họ Nghiêm… Thằng nhóc đó rất là phiền phức, lưu manh toàn tập, là do người ta nhét đến chỗ tôi, tôi cũng hết cách. Những khiếu nại liên quan đến thằng nhóc đó cũng nhận được rất nhiều, lúc đó tôi nên đuổi việc cậu ta mới đúng, nhưng mà…Sau đó cậu ta được phân công đơn đặt hàng đó, thì tôi cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành, quả nhiên chẳng bao lâu sau thì…



“Đơn đặt hàng của quán ăn đó có quy luật gì không?”



“Quy luật hả… hình như có chút. Trong ấn tượng của tôi, đơn đặt hàng của quán đó trưa mỗi ngày là một suất, cũng chỉ có mỗi một suất vào buổi trưa thôi, còn các thời gian khác thì không có. Những suất trong các buổi trưa đó, thông thường thì không cùng người đặt. Nhưng lại có một dạo, mỗi ngày chỉ cố định một người đặt cơm, kéo dài như thế một khoảng thời gian rất lâu. Còn cụ thể như thế nào tôi không nhớ rõ, đại khái là như vậy.”



“Ông không đến quán ăn đó xem thử, cũng không đến chỗ người đặt cơm xem thử sao?”



“Không có. Ngay cả điện thoại tôi cũng không gọi. Chuyện này quá kì lạ. Tôi thấy… e rằng là có ma thật.”



“Ừm. Cảm ơn ông đã chấp nhận cuộc phỏng vấn của chúng tôi.”



Ngày 20 tháng 6 năm 2015, tìm đến địa chỉ của quán ăn ấy, phát hiện có âm khí, ngoài ra không có gì khác thường. File video 09020150620.avi.



Thời gian trên video là ban đêm.



Màn hình có chút tối, đèn đường có lẽ đang ở phía sau ống kính, có thể trông thấy ba cái bóng người trên mặt đất.



Cái bóng này lay động đi qua.



Ống kinh được nhấc lên, nhắm thẳng vào gian nhà tổ chức sự kiện ở phía trước.




“Ở đây cũng không còn gì nữa rồi.” Ngô Linh nói một câu.



“Có âm khí nhưng không nhìn thấy ma.” Diệp Thanh tổng kết.



“Thế có cần đốt rụi chỗ này không?” Lưu Miểu hỏi.



“Làm sao đốt?” Ngô Linh hỏi ngược lại.



Lưu Miểu vò vò đầu, lát sau than dài: “E là chúng ta không thể đốt nhà rồi. Vậy có khả năng tóm được chúng không?”



“Không biết.” Diệp Thanh thẳng thắn trả lời.



Video đến đây đã hết.



Ngày 22 tháng 6 năm 2016, không cách nào tìm được quán ăn đó trên ứng dụng của trang web đặt hàng online.



Ngày 23 tháng 6 năm 2016, liên hệ với Chu Ngọc, chủ nhiệm Ủy ban khu dân cư Khang Hinh. File ghi âm 09020160623.wav



“Xin chào chủ nhiệm Chu. Việc chúng tôi muốn hỏi thăm hôm nay là về cái trung tâm tổ chức sự kiện trong khu Khang Hinh. Theo chúng tôi được biết, chỗ đó đã bỏ hoang mấy năm nay, chưa lần nào được tái sử dụng đúng không?”



“Đúng, chỗ đó bỏ hoang lâu lắm rồi.”



“Có thể hỏi do nguyên nhân gì được không?”



“À… chỉ vì việc tìm đầu tư bị thất bại, chẳng ai muốn đi mở quán ăn ở đó cả. Kinh phí hoạt động của khu dân cư cũng có hạn, tiền hằng năm bỏ ra để bảo trì rất là tốn kém. Nếu sửa lại chỗ đó, rồi mời người đến quản lý, thật tình thì chúng tôi không đủ tiền làm. Vấn đề này rất là thực tế mà. So với căn phòng tổ chức sự kiện, thì cửa chống trộm, đường ống nước, đồng hồ điện, bảo vệ, các dụng cụ tập thể dục này nọ còn quan trọng hơn nhiều, nên chúng tôi cũng đành phải tiếp tục bỏ trống nó như thế.”



“Từ năm 2007 đến 2010, chỗ đó đã từng cho một người kinh doanh quán ăn thuê. Xin phép được hỏi là quán ăn đó tại sao lại không tiếp tục kinh doanh nữa vậy?”



“… Chuyện đó à…”