Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 455 : Mã số 050 - Con đường dài bất tận (2)

Ngày đăng: 16:46 30/04/20


Ngày 21 tháng 7 năm 2008, kiểm tra đoạn video của camera giám sát dọc đường, sàng lọc ra hai con đường mà người uỷ thác từng đi ngang qua. Trong hai đoạn băng ghi hình đều phát hiện chiếc xe đột ngột biến mất rõ ràng giữa đường. File video 05020080721.avi.



Góc phía trên bên trái có hiển thị tên đường, còn góc phía dưới bên trái thì có hiển thị thời gian và ngày tháng ghi hình.



Trên màn hình hiện lên hình ảnh một chiếc xe hơi màu đen, chiếc xe kia chạy đến đầu đường, lúc này màn hình bị chia cắt thành bốn ô, ứng với bốn camera giám sát gắn ở bốn nơi, nhưng sau khi chiếc xe hơi màu đen kia băng qua đường xong thì trên bốn camera giám sát đều không còn thấy hình bóng chiếc xe đó nữa.



Video được tua nhanh, ở đoạn giữa có thay đổi rất nhiều góc quay của camera giám sát, nhưng vẫn không thấy chiếc xe hơi màu đen đó.



5 giờ 35 phút sáng, camera giám sát ở đường Cửu Giang có quay được cảnh một chiếc xe hơi rẽ sang, chạy đến ngã tư đường Cửu Giang và đường Vĩnh Ninh, sau đó dừng lại ngay giữa ngã tư.



6 giờ 14 phút sáng, có một người cảnh sát giao thông chạy xe mô tô đến ngã tư Cửu Giang – Vĩnh Ninh, người đó xuống xe, bước tới hỏi thăm tài xế xe hơi.



Video kết thúc.



File video 05020080721(1).avi.



Vẫn là đoạn video từ camera giám sát dọc đường, góc phía trên bên trái ghi rõ tên đường, góc phía dưới bên phải ghi rõ ngày tháng và thời gian ghi hình.



Trên màn hình, một người đàn ông bị khoanh vùng lại. Anh ta bước đến trạm xe buýt cuối cùng ở một góc màn hình, nhìn vào bảng hướng dẫn, sau đó lên một chiếc xe buýt. Một lúc sau, chiếc xe buýt chạy đi. Đến khi chiếc xe buýt đó sắp chạy ra khỏi phạm vi màn hình thì bỗng có một nhân viên làm việc trong trạm xe buýt chạy vội ra đuổi theo chiếc xe buýt ấy, sau đó lại chạy trở về.



Màn hình thay đổi, chiếc xe buýt đó chạy rất bình thường, ngoài ra cũng có giảm tốc độ và tắp vào những trạm xe buýt dọc đường. Nhưng vì không có ai lên xuống xe nên xe buýt chạy thẳng một mạch đến đường Cẩm Tú.



Đây là một khu thương mại, có toà nhà văn phòng và những cửa tiệm bán hàng dọc đường, con đường này rất dài, chỉ có một camera giám sát nên không quay được đến đầu đường.



Chiếc xe buýt đó chạy ra khỏi phạm vi của camera, màn hình thay đổi, trong camera giám sát ở đầu bên kia đường Cẩm Tú không thấy có chiếc xe buýt nào chạy qua đây cả.



Sau đó, video được tua nhanh, thay đổi camera, chuyển sang camera giám sát ở những con đường gần đường Cẩm Tú nhưng vẫn như cũ không phát hiện được hình bóng của chiếc xe buýt kia.
“Uống chút nước, rồi nghỉ ngơi một lát. Đến khi nào anh đã bình tĩnh lại được thì hãy kể cho chúng tôi nghe chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, càng chi tiết càng tốt.”



“Được...”



...



“Tôi, tôi cảm thấy khoẻ hơn nhiều rồi.”



“Ừ. Anh kể đi.”



“Tôi... Chính là vào tối qua, tối hôm qua tan làm đi về nhà. Tôi đã rất chú ý. Tôi không có làm tăng ca, nhất quyết không chịu tăng ca, đến giờ tan tầm thì tôi lập tức về nhà. Mấy ngày gần đây tôi lại lái xe đi làm. Nghĩ là bắt xe buýt cũng có thể xảy ra chuyện, mà tôi cũng không thể đi bộ về nhà... Lúc mới đầu, chiếc xe chạy rất bình thường. Thật đấy, không có gì bất thường cả. Vì là giờ tan tầm nên bị kẹt xe, bên cạnh tôi toàn là xe và người, rất bình thường, có thể nghe được cả âm thanh nữa. Tôi lái xe đi về phía trước, chạy một hồi thì mới phát hiện bỏ lỡ một ngã rẽ. Tôi vốn không muốn đi về nhà bằng con đường lúc trước nữa, không muốn đi vào con đường Tam Hà, tôi cũng đã thiết lập lại hệ thống định vị trên điện thoại, nhưng có lẽ là bị trục trặc gì đó, hệ thống định vị không có lên tiếng nhắc nhở tôi phải rẽ, vì vậy mà đi qua ngã rẽ đó. Trước đó, tôi thật sự cứ tưởng rằng là mình đã bỏ lỡ một ngã rẽ, hệ thống định vị trên điện thoại còn tự động điều chỉnh lại, báo rằng tôi đã bỏ lỡ ngã rẽ đó, lộ trình thay đổi. Tôi cũng có thể nhìn thấy những chiếc xe chạy kế bên tôi và người đi bộ trên đường. Nhưng mà... nhưng mà chạy được một hồi thì xe đi vào con đường một chiều... Xe đi vào con đường một chiều, lúc này thì không còn chiếc xe nào chạy kế bên tôi nữa, nhưng trên đường vẫn còn nhìn thấy có người đi bộ. Sau đó lại chạy một hồi, chạy thẳng trên con đường một chiều, xe đi vào khu dân cư, chính là cái kiểu vài toà chung cư gộp lại một chỗ, người đi bộ trên đường dần thưa thớt hơn. Tôi còn tưởng rằng là do đã đến giờ ăn cơm tối nên số lượng người đi trên đường mới ít đi. Tôi còn có thể nghe được tiếng nấu nướng, tiếng tivi vang lên từ khu dân cư gần đó, lúc đó có vẫn có âm thanh mà. Nhưng mà sau đó... không biết lúc nào, những âm thanh đó đã biến mất, chỉ còn lại tiếng động cơ xe chạy thôi... Con đường đó... Con đường đó dài bất tận... Tôi cho xe chạy khoảng mười mấy phút, hệ thống định vị trên điện thoại đứng yên một chỗ, không thể nhìn được nơi kết thúc của con đường này... Tôi... Tôi dừng xe lại, với lấy điện thoại, tôi với lấy điện thoại, thế nhưng màn hình điện thoại đột nhiên tắt mất, không thể mở được nữa, bấm kiểu gì thì cũng không bật được lên, không hiện thông báo hết pin gì cả, chỉ là đột nhiên một chút phần trăm pin cũng không có, tối om. Tôi... Tôi muốn quay đầu xe. Tôi cũng đã nghĩ đến chạy lên vỉa hè để quay đầu xe lại. Con đường đó chỉ có thể cho một chiếc xe chạy qua, không leo lên vỉa hè thì làm sao quay đầu lại được. Tôi đang định quay đầu xe lại thì bỗng phát hiện chiếc xe tự khởi động... Tôi không hề đụng vào nó, cũng không nổ máy, không có đạp ga thế mà chiếc xe tự khởi động. Nó cứ chạy thẳng về phía trước, không hề ngừng lại, căn nhà, khóm cây xanh xung quanh bắt đầu được lặp lại... Thật sự là được lặp lại, có một căn nhà phơi quần áo ngoài ban công, tôi đếm qua rồi, tôi nhìn thấy những bộ quần áo ngoài ban công đó tận năm mươi bảy lần...”



“Sau đó thì sao?”



“Tôi không biết nữa... Tôi đếm đến lần thứ năm mươi bảy, tôi chỉ nhớ là tôi đếm đến lần thứ năm mươi bảy, sau khi tỉnh lại thì phát hiện xe đã dừng giữa ngã tư đó, trời cũng đã sáng. Tôi không biết tại sao lại như vậy nữa... Chiếc xe chạy đến đó bằng cách nào, tôi một chút cũng không nhớ được.”



“Anh Nhậm, anh có ấn tượng gì về mốc thời gian 5 giờ 35 phút sáng không?”



“Cái gì cơ?”



“5 giờ 35 phút sáng, đây là vấn đề mà chúng tôi phát hiện ra khi điều tra video giám sát trong hai lần đó. Lần nào anh cũng xuất hiện giữa ngã tư vào thời điểm 5 giờ 35 phút sáng. Anh có nghĩ ra được chuyện gì liên quan đến mốc thời gian này không?”



“5 giờ 35 phút... 5 giờ 35 phút... Không biết nữa, tôi không có ấn tượng gì cả, tôi chưa từng dậy sớm như vậy, thời gian đó tôi đang ngủ.”



“Nếu vậy thì bây giờ chúng tôi sẽ đưa ra hai đề nghị.”