Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 459 : Mã số 050 - Con đường dài bất tận (6)
Ngày đăng: 16:46 30/04/20
“Trương Thư Nghĩa? Tại sao lại nhắc đến cậu ta? Không phải các anh đang muốn hỏi chuyện của Vương Tiểu Soái sao?”
“Chúng tôi đang muốn hỏi tất cả những chuyện có liên quan đến anh Vương.”
“Trương Thư Nghĩa... có liên quan gì đến chuyện này sao?”
“Chúng tôi để ý thấy rằng, sau khi Trương Thư Nghĩa xảy ra chuyện và trước khi anh ấy qua đời, thì anh Vương đã lập tức xin từ chức, có vẻ vô cùng gấp gáp. Những nhân viên ở công ty anh không có để ý đến điểm này sao?”
“...”
“Anh Dương, anh sẽ không phải gánh vác gì hết. Sau này chúng tôi sẽ còn hỏi thăm một vài đồng nghiệp khác của anh Vương nữa.”
“Cũng... cũng không phải là không có để ý đến...”
“Ừ. Anh có thể nói rõ hơn được không?”
“Haiz... Thì đột nhiên cậu Trương bị bệnh, không chỉ có cậu ta, mà ngay cả chúng tôi cũng bị doạ sợ. Giám đốc cũng cảm thấy phiền phức. Chúng tôi cũng không có ý kì thị gì cả, nhưng chuyện này thật sự rất rắc rối. Bệnh tâm thần cũng đâu giống với những căn bệnh khác, có thể chữa khỏi thì tốt quá rồi, nhưng nếu không thể chữa khỏi thì sẽ phải nghỉ việc nằm viện, bệnh tâm thần rắc rối lắm... Chúng tôi cũng có đến thăm cậu Trương, còn định kêu gọi mọi người quyên góp tiền giúp đỡ cậu ấy. Giám đốc cũng rất quan tâm đến tình hình sức khoẻ của cậu ta, ủng hộ cậu ấy chữa bệnh. Bác sĩ cũng đã nói là tình trạng của cậu ta không nghiêm trọng lắm, chỉ là vẫn chưa khám ra được rốt cuộc đây là chứng bệnh gì. Lúc đó Vương Tiểu Soái vội vàng từ chức, nhân viên trong công ty chúng tôi cũng từng bàn tán về việc này, đều cảm thấy cậu ta quá nhát gan. Trước đó có một đồng nghiệp nữ khá thích cậu ta, cô ấy chủ động hỏi cậu ta tại sao lại từ chức vào lúc này, câu trả lời của cậu Vương cũng rất thú vị...”
“Cậu ta đã trả lời như thế nào?”
“Cậu ta nói rằng, cậu ta rất sợ gặp phải những chuyện như vậy. Một người đồng nghiệp cũ của cậu ta phải chịu áp lực quá lớn, mắc bệnh thần kinh, sau đó tự sát. Vì vậy mà cậu ta bị ám ảnh những chuyện như vậy.”
“Trước đó, quan hệ giữa cậu ấy và Trương Thư Nghĩa ra sao?”
“Bình thường thôi, cũng giống như những đồng nghiệp làm chung khác, có lúc thì hẹn nhau đi ăn cơm, quan hệ bên ngoài của hai bọn họ cũng bình thường.”
“Ý anh là, anh ta không có thân thiết lắm với Trương Thư Nghĩa?”
“À... Có một lần, cậu ta có mời Trương Thư Nghĩa đi ăn cơm.”
“Chuyện xảy ra vào lúc nào vậy?”
“Hình như là trước khi cậu Trương xảy ra chuyện thì phải? Cậu Vương có mời cậu ta đi ăn cơm, chuyện này cũng là do người yêu của cậu Trương nói ra nên chúng tôi mới biết được... Chậc, tôi nói này, các anh đến đây rốt cuộc muốn hỏi về cái gì vậy?”
“Chúng tôi chỉ muốn hỏi về chuyện của anh Vương Tiểu Soái thôi.”
“...”
“Anh có còn nghĩ ra chuyện gì liên quan đến Vương Tiểu Soái nữa không?”
“Không có... Các anh... Chỗ Vương Tiểu Soái...”
“Không sao cả. Anh có thể kể hết cho anh ta nghe nội dung cuộc trò chuyện hôm nay của chúng ta.”
“Cảnh vật xung quanh tối om, nhưng không phải kiểu đen đến nỗi không thấy gì cả. Tôi vẫn có thể nhìn thấy được những đốm sáng, giống như kiểu ánh sáng nhìn thấy của nhà nào đó sáng đèn khi trời tối vậy. Nhưng rõ ràng không có toà nhà nào cả. Vị trí của những đốm sáng đó cũng ở rất thấp.”
“Trên đường đó chỉ có một mình anh sao?”
“Không phải... Không phải tôi... Tôi không nhìn thấy có người khác, nhưng tôi có thể cảm nhận được, xung quanh tôi có người, chúng tôi cùng bước thẳng về phía trước, cứ bước mãi bước mãi, không có điểm dừng.”
“Từ khi nào mà anh bắt đầu nằm mơ thấy giấc mơ này?”
“Tôi không nhớ nữa. Cũng lâu lắm rồi. Hồi nhỏ cũng đã nằm mơ thấy con đường đó, tôi còn tưởng rằng đó chỉ là ác mộng thôi, bị doạ cho ngồi bật dậy. Nhưng sau đó thì dần dần quen rồi, ngoại trừ lúc nằm mơ thấy có người qua đời ra thì hầu như ngày nào tôi cũng nằm mơ thấy con đường dài bất tận kia, nằm mơ thấy bản thân đang đi trên con đường đó...”
“Trên đường không có kí hiệu chỉ dẫn gì sao? Cái người mà anh cảm giác ở bên cạnh không có xuất hiện qua ư?”
“Không có, đều không có.”
“Được rồi, tôi đã hiểu rồi.”
“Giấc mơ đó có ý nghĩa gì? Tại sao tôi lại nằm mơ thấy nó chứ?”
“Tình huống cụ thể là gì thì tạm thời chúng tôi vẫn chưa biết rõ.”
“Anh...”
“Nhưng nếu như muốn nói đến con đường dài bất tận, theo lẽ thường thì đó là đường Hoàng Tuyền.”
“...”
“Anh vẫn chưa đến lúc phải chết, nhưng nhờ vào năng lực đặc biệt của anh, anh có thể nhìn thấy trước cái chết của những người khác, đồng thời cũng ảnh hưởng đến những người sắp chết.”
“Tôi...”
“Nếu lần sau nằm mơ thấy con đường đó nữa thì anh có thể thử nhìn xem người xung quanh anh rốt cuộc là ai. Nếu như tôi đoán không lầm thì người bên cạnh anh sẽ có anh Nhậm.”
“Hả... Nếu vậy thì...”
“Nếu đứng từ góc độ của công việc chúng tôi suy nghĩ, thì tôi hi vọng anh có thể ngăn anh Nhậm tiến về phía trước. Nếu đứng từ góc độ của anh mà suy nghĩ thì anh tốt nhất đừng làm gì cả.”
“... Nếu như tôi... Nếu như tôi có làm gì đó...”
“Kết quả rất khó đoán trước. Đương nhiên, cho dù là vì anh mà suy nghĩ thì tôi cũng khuyên anh nên cố gắng tìm hiểu rõ năng lực của chính mình, tránh để gặp phải những chuyện có tính phiền phức lớn hơn.”
“... Tôi biết rồi.”