Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 463 : Cậu phải cẩn thận đấy

Ngày đăng: 16:46 30/04/20


Huyền Thanh Chân Nhân có một chiếc SUV, mà còn là màu rượu vang đỏ đầy quyến rũ nữa.



Tôi nhìn thấy có chút hơi ngỡ ngàng, nhưng Cổ Mạch và Nam Cung Diệu hình như đã sớm biết điểm này nên leo lên xe một cách rất tự nhiên. Họ ngồi ở ghế sau, còn trực tiếp đóng luôn cửa lại, tôi đành phải trèo lên ngồi ở bên ghế lái phụ.



Huyền Thanh Chân Nhân còn mở nhạc nữa, không phải tụng kinh, mà là nhạc rock vô cùng mạnh mẽ.



Tôi nâng ghế cao lên một chút, rồi âm thầm mà thắt dây an toàn lại thật cẩn thận.



Huyền Thanh Chân Nhân lái xe rất mượt, sử dụng chương trình dẫn đường trong xe, dọc đường không hề đụng đèn đỏ, cực kì thuận lợi.



Tôi ngồi một lát thì đã quen dần với sự kích thích của nhạc rock, bắt đầu có thể suy nghĩ bình thường lại được rồi.



Tôi nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Cổ Mạch tay đặt trên bắp đùi, gõ nhịp theo tiếng nhạc.



Tôi hoài nghi hỏi: “Anh không phải là không muốn ra ngoài sao?”



Lúc ở Thanh Diệp, anh ta và Nam Cung Diệu chắc cũng chẳng ra khỏi cửa, một người thì nghe nhạc, một người thì tra cứu tài liệu. Hai người họ có lẽ không tiện để đi ra ngoài, nếu không thì một người sẽ chết vì ồn, còn một người thì có khả năng sẽ bị nổ não mà chết.



Huyền Thanh Chân Nhân có thể dễ dàng thuyết phục họ như vậy, dù sao tôi vẫn cảm thấy trong đó còn có ẩn tình.



Cổ Mạch không trả lời, còn Nam Cung Diệu thì lại mỉm cười.



“Cậu có biết những trận pháp ở phòng nghiên cứu là từ đâu mà có không?” Nam Cung Diệu hỏi tôi.



Tôi bỗng nhiên hiểu ra, nhìn về phía của Huyền Thanh Chân Nhân đang ngồi bên cạnh, ông đạo sĩ già này đang ngồi ngay ngắn, một bộ dáng thanh khiết thoát tục, nếu không phải ở trong bối cảnh âm nhạc sập sình không ngừng này, thì nhiêu đó cũng đủ để hù dọa người khác rồi.



“Trận pháp là do Huyền Thanh Chân Nhân bố trí, còn duy trì nó hằng ngày là do Ngô Linh làm.” Nam Cung Diệu giải thích một câu, “Có ông ấy ở đây, thì chúng ta có thể thoải mái hơn nhiều.”



Tôi quan sát một chút, Cổ Mạch và Nam Cung Diệu quả thật đã trở nên thoải mái hơn so với những lúc gặp mặt trước đây. Thì ra hai người này là đến cọ “trận pháp”.



Tôi chợt nhớ đến một điều, hai người họ đều gặp nạn ở trong phòng nghiên cứu. Tôi nghiêng đầu qua, nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của mình trên gương chiếu hậu.
“Khách sạn từ nay về sau là của cậu rồi đó, Hướng Tiền này, cậu phải cố gắng mà kinh doanh cho tốt.”



Phía trước mặt tôi truyền đến giọng nói của một ông già.



Ý thức của tôi đã trở về, nhìn thấy người đang nói chuyện, đồng thời cũng đã biết được tình trạng của mình rồi.



Tôi lại đi vào giấc mơ, đối tượng mà tôi nhập vào chắc chắn là Lưu Hướng Tiền.



Tôi khẽ di chuyển tách mình ra khỏi Lưu Hướng Tiền, nhìn thấy ông ta đang cười rất hớn hở, nói với người trước mặt, “Rhaego, cảm ơn ông nhiều lắm, ông cứ yên tâm, tâm huyết của ông tôi sẽ giữ gìn và kinh doanh thật tốt.”



Rhaego chính là ông chủ đầu tiên của khách sạn Tuấn Ly, lúc này trên mặt ông ta cũng đang mỉm cười, nhưng nụ cười lại ẩn chứa ý tứ sâu xa. Tôi còn cảm nhận được từ tận đáy lòng ông ta đang tản ra sự thanh thản nhẹ nhàng.



“Thế thì tốt. Nhưng mà, có một chuyện tôi muốn nhắc nhở cậu.” Rhaego vẫy tay, có mấy người đến thu dọn các giấy tờ trên bàn nhìn thấy ông ấy ra hiệu liền chuẩn bị rời đi.



Lưu Hướng Tiền hiểu ý, cũng ra hiệu cho đám thư kí của mình đi ra.



Tôi tranh thủ quan sát hoàn cảnh xung quanh.



Đây là một gian phòng họp, giống như thời sự đã đưa tin, Rhaego.Tạ rất thích phương Đông, rất yêu văn hóa Hoa Hạ cho nên phong cách bài trí trong phòng họp cũng mang phong cách của phương Đông. Từ vật trưng bày cho đến tranh treo tường đều đậm nét văn hóa Hoa Hạ.



Rhaego thấy không còn người ngoài nữa mới lên tiếng: “Sau khi xây dựng khách sạn xong tôi mới biết được, có người đã bày ra một trận đồ ở tòa lầu này.”



Lưu Hướng Tiền vẫn mỉm cười, mặt không đổi sắc.



“Là một trận đồ phong thủy.” Rhaego nói tiếng phổ thông rất chuẩn, nhất là hai chữ “phong thủy”, nhả chữ rất rõ ràng.



Tôi nghe thấy tiếng cười được phát ra từ Lưu Hướng Tiền. Ông ta hiển nhiên không tin những chuyện này.



Rhaego có lẽ cũng biết điểm này, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Tôi phải điều tra rất nhiều năm mới tra ra được, người thiết lập trận đồ này đã chết lâu rồi, trước khi chết còn phát điên nữa. Cho nên, cậu phải cẩn thận đấy!”