Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 469 : Căn phòng số 2107 (3)
Ngày đăng: 16:46 30/04/20
Trong giây lát tôi thất thần thì cảnh mộng lại phát sinh sự biến đổi.
Đêm tối lại đến, Lưu Hướng Tiền ngồi trong phòng sách, trước mặt là màn hình máy tính, ông ta đang xem xét văn kiện của công ty.
Vợ Lưu Hướng Tiền bước vào khuyên ông ta đi nghỉ, nhưng ông ta lập tức từ chối.
Tôi nhìn thấy cà phê và trà pha đặc trên bàn làm việc.
Cảnh mộng tua nhanh, Lưu Hướng Tiền liên tục uống trà, đi nhà vệ sinh, rửa mặt, còn đi lòng vòng trong phòng sách, rồi kiếm phim coi. Ông ta đang cố gắng duy trì sự tỉnh táo, không muốn đi ngủ.
Reng… reng…
Chiếc điện thoại bàn trong phòng sách thình lình đổ chuông.
Lưu Hướng Tiền giật nảy người, ngã khỏi ghế, sợ hãi trợn mắt nhìn trân trân cái điện thoại.
Điện thoại tiếp tục đổ chuông, hơn 15 phút vẫn chưa thấy ngừng lại.
Lưu Hướng Tiền bịt chặt tai, nằm rạp trên sàn nhà, hoảng hốt muốn bò ra khỏi phòng sách.
Cộc cộc!
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Lưu Hướng Tiền khựng người lại, nín thở một cách vô thức rồi nhìn chằm chằm cánh cửa.
“Ông xã, ông thế nào rồi?” Giọng bà vợ từ bên ngoài vang lên.
Lưu Hướng Tiền thở nhẹ một hơi.
Cạch!
Tay nắm cửa phòng xoay một vòng, vợ của Lưu Hướng Tiền quét mắt nhìn quanh một lượt, giật mình thấy Lưu Hướng Tiền đang nằm trên nền nhà.
“Ông sao vậy?”
Lưu Hướng Tiền lắc đầu, chuẩn bị ngồi dậy.
Bà vợ đã rời ánh mắt đi, nhìn sang chiếc điện thoại vẫn còn đang đổ chuông.
“Sao ông không nghe máy vậy?” Bà ta bước đến phía bàn đọc sách.
“Đừng!” Lưu Hướng Tiền hoảng hốt gào toáng lên, âm thanh khàn đục.
Vợ Lưu Hướng Tiền vừa nhấc ống nghe lên, vừa quay đầu nhìn lại, “Gì cơ?”
Trong điện thoại vang ra tiếng xoẹt xoẹt.
Lưu Hướng Tiền ngồi chết cứng như tượng, hãi hùng nhìn chiếc điện thoại.
Bà vợ không hiểu chuyện gì, đưa ống nghe áp vào tai, “A lô?”
Trong khoảnh khắc đó, tôi có thể cảm nhận được không chỉ hơi thở của Lưu Hướng Tiền đã ngừng lại mà ngay cả nhịp tim cũng rơi mất một nhịp.
“Vâng, xin chờ một chút ạ.” Vợ Lưu Hướng Tiền cầm ống nghe đưa về phía trước, “Tìm ông đấy.”
“Ai?” Giọng nói Lưu Hướng Tiền vẫn còn khàn đục.
“Á… á… á…” Lưu Hướng Tiền sợ hãi hét lên, quay đầu, xông ra khỏi cánh cửa đang mở.
Rầm!
Sau khi Lưu Hướng tiền lao ra, cánh cửa tự động đóng lại ngay.
Trên hành lang vẫn đang lập lòe đủ màu sắc, sương mù mờ mịt. Rất đông người đang nhảy nhót, hòa theo tiếng nhạc vang dội.
Lưu Hướng Tiền tông vào một bóng người, bị người đó đẩy ra.
“Đây là Lưu Hướng Tiền, ông chủ đời thứ hai!”
“Ồ ồ ồ!”
Trong đám người vang lên tiếng kêu.
Lưu Hướng Tiền bị người ta tóm lấy, nâng lên cao quá đầu.
Ông ta đã từng trải qua một lần kiểu này, nhưng bây giờ vẫn cứ hãi hùng.
Tiếng kêu ồ ồ lẫn trong những bóng người đó vang lên không ngớt, đem Lưu Hướng Tiền đưa về phía trước.
Trong nháy mắt, tay chân Lưu Hướng Tiền vùng vẫy điên loạn, nhưng ông ta vẫn bị đưa đến trước cửa thang máy.
Đầu của Lưu Hướng Tiền xông thẳng về phía cửa thang máy, ông ta ngẩng cổ lên nhìn thấy khung cảnh đang đảo ngược, liên tục gào thét.
“Một, hai!”
Đám bóng đen hô hào.
“Ba!”
Lưu Hướng Tiền bị ném vào bên trong trục thang máy.
Gần như ngay sau đó, trong trục thang máy vang vọng tiếng gào thét của ông ta.
Rầm!
Lưu Hướng rơi xuống đất, miệng hộc ra máu tươi, thân thể co quắp trên mặt đất, máu trên đầu cũng đã chảy ra.
Bên trên đường trục thang máy vang vọng xuống một trận reo hò phấn khích nữa.
Lưu Hướng Tiền ở trong trục thang máy tối om, chỉ có thể nhìn thấy cái cửa khi nãy mình vừa bị ném xuống, chỉ duy nhất chỗ ấy có ánh sáng. Nhưng vùng sáng đó không lâu sau cũng đã biến mất. Biến mất dần từ trên xuống.
Rầm!
Ca-bin thang máy ở trên cao rơi xuống.
Kéo lên.
Rầm!
Lại rơi xuống!
Khung cảnh trước mắt tôi chợt sáng chợt tối, rồi chiếc thang máy rơi xuyên qua thân thể tôi từ trên xuống dưới. Tôi nhìn thấy Lưu Hướng Tiền bị đè nát bét bên dưới và cũng có thể nhìn thấy những bóng đen trong ca-bin đang reo hò phấn khích.