Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 477 : Cha con (2)

Ngày đăng: 16:46 30/04/20


Đối tượng trong cảnh mộng lần này là Viên Chí Nghị.



Ông ta chết vào lúc nào vậy? Sau khi chúng tôi rời khỏi bệnh viện sao? Chủ nhiệm Mao cũng không có nói gì với chúng tôi. Có lẽ là ông ta vừa mới chết không bao lâu?



Là Diệp Thanh... giết ông ta sao?



Tâm trạng của tôi trở nên phức tạp.



Đương nhiên lúc này Viên Chí Nghị cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông ta có chút điên loạn, đi khắp nơi tìm kiếm Diệp Thanh, luôn miệng chửi rủa.



Tôi phát hiện, nơi này không phải dị không gian trong mộng, mà là ở trước cửa khách sạn Tuấn Ly trong hiện thực.



Giống như Cổ Mạch và Nam Cung Diệu nói, khách sạn Tuấn Ly đã thay đổi, mấy linh hồn trong đó đã chạy ra ngoài rồi.



Tôi đứng ở trước cửa khách sạn, nhìn và nghe thấy rõ được sự náo nhiệt bên trong.



Viên Chí Nghị đã bình tĩnh lại. Người khiến ông ta bình tĩnh lại là những cảnh sát đang canh giữ ở vạch cảnh giới. Những cảnh sát đó ngoảnh mặt làm ngơ với ông ta. Viên Chí Nghị đưa tay muốn đẩy người cảnh sát, nhưng phát hiện tay của mình xuyên qua cơ thể của anh ta.



Viên Chí Nghị ngơ ra hai giây, kêu lên một lần nữa.



Lần này là sợ hãi mà kêu lên.



Ông ta kinh ngạc khó tin nhìn cơ thể mình, rồi chạy đến trước mặt của người cảnh sát hét lên, còn muốn lôi kéo cảnh sát, nhưng cũng chỉ phí công vô ích.



Viên Chí Nghị thở hổn hển, lui về phía sau mấy bước, bỗng nhiên ông ta quay người muốn chạy đi.



Tôi định chạy theo sau, lại nghe được tiếng gọi của ai đó.



“Cha.”



Tiếng nói ấy không vang lắm, nhưng tôi có thể nghe thấy, có lẽ Viên Chí Nghị cũng nghe được. Ông ta dừng bước, từ từ quay đầu lại.



“Cha!” Viên Khang đang tóm lấy cửa xoay của khách sạn, ngạc nhiên vui mừng nhìn Viên Chí Nghị, “Cha, mau cứu con! Cha cứu con với!”



“A Khang ơi!” Nước mắt Viên Chí Nghị tuôn đầy mặt, lảo đảo chạy tới trước cửa khách sạn.



Viên Khang bắt lấy tay của Viên Chí Nghị, “Cha mau nghĩ cách cứu con, cha mau nghĩ cách...”



Phù!




Tôi đang bị nhìn chằm chằm.



Bây giờ tôi cũng không chắc chắn được rốt cuộc cái khách sạn có phát hiện ra tôi hay không.



Rất có khả năng tôi đã bị phát hiện, chỉ là nó không thể làm gì tôi mà thôi.



Cũng có thể là nó cảm thấy không cần bận tâm đến một con sâu nhỏ như tôi nên chỉ cảnh cáo tôi không nên động đến con mồi của nó.



Tôi cảm giác được thân thể mình bị lôi kéo lên, không khỏi sợ hãi trắng mặt.



Tôi bay về lầu một sảnh lớn, sau khi thấy rõ tình huống thì tâm trạng dần buông lỏng.



Tôi không phải bị thứ gì bắt lấy, mà là Viên Chí Nghị đang chạy.



Tay Viên Chí Nghị đã gãy rời, một cánh tay còn đang ở chỗ dưới chân con ngựa cùng với Viên Khang, vết đứt trên tay rất ngay ngắn. Viên Chí Nghị không có cánh tay đang lảo đảo chạy, để lại một vệt máu dài. Ông ta kinh hoàng hét to, xông đến cầu thang hình cung. Sau lưng ông ta có mấy cái bóng nửa trong suốt đang cầm dao dùng trong nhà bếp, cười to đuổi theo ở phía sau.



Viên Chí Nghị chạy lên tầng hai, chạy đến cánh cửa đang mở gần nhất.



Trong nhà ăn có rất nhiều cái bóng tương tự đang làm ra các động tác như ăn cơm trên bàn ăn trống không. Dường như bọn họ nghe được tiếng động, đồng loạt quay đầu lại, những cái bóng không có khuôn mặt hướng về Viên Chí Nghị, im lặng nhìn ông ta chằm chằm.



“Á á!” Viên Chí Nghị sợ hãi lùi lại, đụng phải cái bóng đang đuổi theo ở phía sau.



Phập!



Dao phay đâm vào người Viên Chí Nghị.



Những cái bóng hình người kia bao vây ông ta lại, một bên phát ra tiếng cười, một bên không ngừng lấy dao đâm vào người ông ta.



Máu tươi tuôn ra đầy mặt đất.



Còn những cái bóng trong nhà ăn thì quay đầu lại, tiếp tục động tác như đang ăn cơm.



Cách một cánh cửa là hai khung cảnh kinh hoàng khác nhau hoàn toàn.



Đinh!



Trên hành lang tầng hai, thang máy đi đến, cửa thang máy chầm chậm mở ra.