Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 485 : Người tiếp tay

Ngày đăng: 16:47 30/04/20


Tôi nhanh chóng gọi điện cho Huyền Thanh Chân Nhân, nhưng di động của ông ấy vẫn trong trạng thái tắt nguồn.



Lòng tôi trầm xuống, lại đi gọi điện cho đám Tí Còi.



Từ chỗ Tí Còi thì tôi lại biết được một tin tức tốt.



“Vừa mới sáng sớm, ông lão đó đã đi ra ngoài nhờ giúp đỡ. Nghe nói đội cứu trợ mới đã vào trong và đưa những người trong khách sạn ra ngoài. Không có ai chết tuy nhiên tất cả đều bị thương. Trong đó hình như xảy ra một vụ sụt lở.” Tí Còi nói.



Tin này đương nhiên là nghe được từ chỗ của Trần Dật Hàm.



Tôi thở phào nhẹ nhõm.



Có vẻ như những cô gái mặt chim và đám quái vật đầu chim đó thật sự đã biến mất.



Thứ khiến cho Huyền Thanh Chân Nhân thất bại không phải là cái bát sứ mà là những linh hồn kì lạ kia.



Cũng là do trùng hợp, Huyền Thanh Nhân Nhân đúng lúc đó lại gặp phải cái chết của Gia Cát Văn.



Nghĩ đến đây thì tôi ngơ ra.



Thật sự chỉ là trùng hợp ư?



Giờ phút này, trong đầu tôi chợt nghĩ đến cái chết có phần khôi hài của Thiên Nhất Chân Nhân. Sự kiện mà Thanh Diệp từng gặp phải cũng có một Nhâm Mẫn xui xẻo.



“Diệp Thanh, anh nghĩ chuyện này có phải là trùng hợp không?” Tôi nói ra suy đoán của mình.



Những người như chúng tôi giống như đã được định sẵn sẽ chết bất đắc kì tử. Năng lực của Huyền Thanh Chân Nhân và năng lực trời sinh hoặc lúc sau mới có của chúng tôi không giống nhau. Năng lực của ông ấy có sự truyền thừa và tự mình tu luyện, nhưng nếu nói về số mệnh thì cũng không khác với chúng tôi là mấy nhỉ?



Trong phòng nghiên cứu không có âm thanh nào.



Tôi thở dài một hơi, thu dọn xong xuôi đồ đạc thì rời khỏi phòng nghiên cứu.



Huyền Thanh Chân Nhân đã được cứu, tuy nhiên vụ việc bên phía khách sạn vẫn chưa được giải quyết triệt để. Cái bát sứ đó vẫn đang nằm dưới móng nhà.



Vừa đúng là vào cuối tuần nên mấy người chúng tôi liền hội họp tại phòng khách sạn của Cổ Mạch. Huyền Thanh Chân Nhân đến muộn hơn chúng tôi một chút.




Trần Hiểu Khâu nói: “Các anh vừa nãy chủ yếu là phân tích từ góc độ logic, chứ không có nói nhiều đến năng lực... quái dị?”



Câu nói đó của cô ấy là đang hỏi Nam Cung Diệu và Cổ Mạch.



“Nếu cần dựa vào năng lực thì tôi và Ma Cô đều chưa từng gặp qua Tô Thành thật, mà chuyện này lại dính líu rất nhiều đến hiện tượng quái dị, Huyền Thanh Chân Nhân lại đang ở trong nút thời gian kì lạ nên chúng ta không thể dựa vào thuật tính toán của ông ấy. Cho nên, bây giờ cách an toàn nhất vẫn là dựa vào kinh nghiệm của bản thân để đưa ra phân tích, không thể dựa vào năng lực được.” Nam Cung Diệu giải thích, “Các nhân tố bị ảnh hưởng đến có rất nhiều, nếu như chỉ tính đến sự kiện quái dị thì có bối cảnh trộm của Tô gia, ma trong lọ thuốc hít, bát sứ, trận pháp, linh hồn trong khách sạn…. Mà kinh nghiệm của chúng ta có chính xác hay không cũng không thể bảo đảm được.”



Đến bây giờ tôi mới hiểu được suy nghĩ của họ. Lúc trước, tuy rằng ba người họ thảo luận tới không ít thứ, nhưng đều mơ hồ, chỉ nói một nửa, họ thì đều đã hiểu nửa còn lại. Nhưng người ngoài nghề như chúng tôi thật sự không hiểu được một nửa đó, nên đương nhiên rất khó để hiểu rõ được. Mặc dù Nam Cung Diệu bây giờ đã giải thích một chút, tôi cũng đang nghĩ về những lời họ nói trước đó, nhưng vẫn không rõ họ rốt cuộc đã phân tích logic thế nào mà có thể đưa ra kết quả ấy.



Lúc này, tôi có một cảm giác hoang mang như hồi đại học phải đối mặt với môn toán cao cấp, các con số và kí hiệu trong cái đề đó tôi đều quen, nhưng chúng kết hợp lại cùng nhau và bảo tôi giải nó thì tôi chỉ có thể bó tay.



“Vậy giờ chúng ta cũng không có chuyện gì làm đúng không?” Quách Ngọc Khiết hỏi.



“Tạm thời là như vậy.” Nam Cung Diệu gật đầu, “Nếu thuận lợi thì Tô Thành phụ trách việc đào bát sứ lên, sau khi đào xong thì linh hồn ở trong khách sạn có lẽ sẽ tan biến đi.”



Tôi thở nhẹ một hơi, nhưng mà vẫn còn có chút thấp thỏm.



“Nếu không thuận lợi thì sao?” Tí còi hỏi.



“Vậy thì nghĩ cách khác.” Nam Cung Diệu rất bình tĩnh mà trả lời.



Câu này nghe có vẻ như chỉ là lời thừa. Nhưng đúng như lời Nam Cung Diệu nói, cách thứ nhất không được thì chỉ có thể nghĩ cách khác.



“Gần đây cứ cố gắng nghỉ ngơi đi. Nói không chừng qua một thời gian thì vẫn phải nhờ cậu giúp đỡ.” Nam Cung Diệu nhìn tôi cười.



“Mong rằng mọi chuyện thuận lợi.” Tôi chân thành nói.



Cuối tuần trôi qua, Huyền Thanh Chân Nhân đều không liên lạc với tôi. Chuyện của Tô Thành ông ấy cũng giao cho nhân viên của chính phủ đi xử lí. Tôi đoán bây giờ ông ấy đang muốn tìm một khu rừng sâu trong núi để ở ẩn, từ đó mai danh ẩn tích. Nhưng may là vẫn tốt, ông ấy còn chút lương tâm, chuyện khách sạn chưa kết thúc thì ông ấy sẽ không cứ thế mà biến mất.



Khi đi làm, Trần Hiếu Khâu nói cho tôi nghe một tin tức mới. Sức khoẻ của Tô Thành thật sự không tốt, nhưng ý của bản thân ông ta là đồng ý đến giải quyết chuyện của khách sạn. Chẳng qua vì lí do sức khoẻ nên việc sắp xếp cụ thể vẫn còn đang trong quá trình thực hiện.



Khách sạn vẫn trong trạng thái đóng cửa. Trải qua chuyện về những cô gái mặt chim và quái vật đầu chim thì hình như nó đã bị tổn hại đến nguyên khí, không giết thêm người nữa.



Thành phố Dân Khánh bình yên trở lại.