Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 489 : Mã số 076 - Kí túc xá nữ (4)

Ngày đăng: 16:47 30/04/20


“Sao có thể chứ… bọn họ có thể làm được gì…”



“Biết người biết mặt không biết lòng mà.”



“Hai cô có nghe qua chuyện gì liên quan đến hai người họ không?”



“Không… không có, chưa từng nghe qua họ có chuyện gì hết ạ.”



“Em chỉ biết Thẩm Tinh sắp thi, có lúc trên lớp đều đang học thuộc. Hứa An An và Vương Giai Âm là bạn học từ cấp ba, rất trùng hợp là cùng thi vào một trường và học chung một lớp, sau đó thì trở nên thân thiết với nhau.”



“Trước khi Thẩm Tinh xảy ra chuyện thì có xảy ra chuyện gì không?”



“Chắc không có ạ…”



“Không có đâu.”



“Ừ. Cô tới đây là muốn mua bùa hộ thân đúng không?”



“Đúng, đúng.”



“Xin đợi một lát.”



Ngày 18 tháng 5 năm 2013, liên hệ với Cảnh Trang học sinh cũ trường Đại học ngoại ngữ Dân Khánh. File ghi âm 07620130518.wav.



“Chào cậu Cảnh.”



“Chào các anh. Các anh lúc trước có gọi điện thoại nói rằng muốn hỏi chuyện của Viên Sảnh Sảnh đúng không?""
“Cậu ấy đã khóc rất lâu… vì cùng bạn trai chia tay, cậu ấy khóc rất lâu, lại còn rất thảm nữa. Chúng tôi đều đến an ủi cậu ấy, còn bàn bạc đi tính sổ với tên đàn ông đó. Anh ta không hề chung tình, bỏ Loan Diên vì tìm được một em học sinh trung học. Đúng là quá quắt mà. Chúng tôi có lên mạng tra, muốn tố cáo anh ta.”



“Rồi sau đó thì sao?”



“Đến tối thì Loan Diên có vẻ đã đỡ hơn nhiều. Tôi xuống dưới mua cơm cho cậu ấy, khi trở về thì họ đang lên mạng tra thông tin về trường học của cô gái học sinh trung học kia. Lúc trước chúng tôi có thấy qua đồng phục của cô ta. Khi đó tôi để ý Loan Diên, quả thật cô ấy đã khá hơn rất nhiều. Cô ấy cũng rất nghiêm túc trong việc tra mấy thứ đó. Chúng tôi cùng nhau ăn cơm, sau đó ngồi vào máy tính đến hơn mười một giờ, lúc ấy Loan Diên có nói là cô ấy mệt rồi nên muốn đi ngủ trước. Tôi nhớ rất kĩ là cô ấy nói hôm nay tạm dừng đi ngủ thôi, ngày mai rồi tra tiếp. Chúng tôi đều nghĩ rằng cô ấy không sao nữa.”



“Ừ.”



“Nhưng vào đêm đó… Đêm đó chúng tôi nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng ‘Rầm’. Ba người chúng tôi đều tỉnh dậy, tôi thì nằm gần phía ban công, lúc đó cảm thấy có gió, gió rất lạnh, tôi thế mới phát hiện là cửa ban công mở ra. Lúc đó… Lúc đó tôi cảm thấy không tốt lắm… dự tính có chuyện chẳng lành. Tôi bước xuống giường đóng lại cửa, còn nhìn lướt qua ngoài đó. Bên dưới tầng chúng tôi là chỗ đậu xe, còn đèn đường thì ở phía khác của bãi đậu xe. Chỗ đậu xe, còn có bên dựa vào dãy kí túc xá đều chỉ là một màu đen như mực. Tôi… Tôi có chút sợ, sau khi đóng cửa thì tôi nghe thấy tiếng hét của ai đó, nói Loan Diên… cậu ấy… trên giường cậu ấy không có ai. Lúc đó chúng tôi đều sợ sắp khóc rồi, liền mở đèn tìm kiếm. Sau khi xuống lầu… tôi không dám đi… Tôi đã nói với dì quản lý, còn ba người chúng tôi thì ngồi đợi ở trong phòng. Dì quản lý đi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy quay lại, sau đó thì xe cảnh sát và xe cứu thương đến. Họ hỏi chuyện chúng tôi, thầy cô trong trường cũng có nói chuyện với chúng tôi… ba người chúng tôi lúc đó chỉ biết khóc… Tối đó, nếu như tối đó chúng tôi không ngủ thì… ”



“Theo ghi chép và báo cáo của cảnh sát năm đó thì cô Loan còn chịu đả kích từ việc thi rớt và không tìm được công việc.”



“Không phải đâu, bọn họ đều viết lăng nhăng đó! Chúng tôi… ba người chúng tôi sau đó có tham gia tiệc với học sinh cùng trường, khi nghe họ nói về có chị năm tư nào đó dọa ma, thì thật sự rất tức giận. Loan Diên không phải thi rớt mà là do cậu ấy tự bỏ thi. Công việc cũng vậy. Gia đình cậu ấy muốn cậu ấy về nhà vì cha cậu ấy có mở một công ty, nhưng do hai năm trở lại đây sức khoẻ không được tốt nên hi vọng cậu ấy có thể về nhà tiếp quản công việc của công ty. Cậu ấy đã đăng kí thi nhưng sau đó thì không tham gia. Cậu ấy cũng đã tìm được một công việc trong ngân hàng, tuy nhiên vì chuyện của cha nên cậu ấy đã từ bỏ hết.”



“Vậy, buổi tối hôm đó tại sao cô ấy đột nhiên thay đổi ý định muốn tự sát?”



“Tôi cũng không biết. Chúng tôi cũng đã nghĩ rất lâu nhưng vẫn không thể hiểu được. Trước khi ngủ rõ ràng vẫn còn rất bình thường. Giáo viên tâm lí có nói cái gì mà đột nhiên nghĩ không thông. Tôi mới không tin. Loan Diên lúc ấy đã không sao rồi, cậu ấy còn nói với chúng tôi phải tiếp tục điều tra, phải viết thư tố giác nữa mà… Tôi nghi ngờ… Chúng tôi nghi ngờ buổi tối hôm đó sau khi đi ngủ thì có lẽ Loan Diên đã nhìn thấy gì đó.”



“Ý của cô là…..”



“Có lẽ là người đàn ông đó đã tới quấy rối cậu ấy và cũng có thể là cô gái học sinh trung học kia. Trước đó cô gái kia cũng đã từng chửi bới nói Loan Diên là bà già gì gì đó, giọng điệu rất hung hăng.”



“Nếu như cô ấy nhận điện thoại thì cô không nghe thấy sao?”



“Cũng không nhất thiết là gọi điện, có thể là gửi tin nhắn mà. Tôi không nghe thấy, hai người kia cũng không, tuy nhiên cũng có thể là do ngủ say quá nên vậy… Nếu như hôm đó tỉnh táo một chút, không ngủ thì… Chúng tôi có hỏi thầy cô và cảnh sát, kêu họ kiểm tra điện thoại của Loan Diên nhưng họ nói là vụ án đã kết thúc rồi… Mẹ của Loan Diên đã đến nhận thi thể và di vật về, chúng tôi cũng không gặp bà ấy… Nếu lúc mới xảy ra sự việc chúng tôi… chúng tôi có thể bình tĩnh một chút mà đem những điều biết được nói rõ ra thì có lẽ mọi việc đã không như vậy…”