Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 494 : Mã số 076 - Kí túc xá nữ (9)

Ngày đăng: 16:47 30/04/20


Dấu vết đó giống như những đường nét được tạo thành từ những hình thù đơn giản, loại tương tự như những biểu tượng, huy hiệu vậy…



Ngô Linh đưa tay lau nhẹ lên mảng nấm mốc, nhưng mảng nấm mốc không thay đổi chút nào.



Lưu Miểu cũng đưa tay sờ vào đó, “Là được vẽ lên?”



“Có lẽ là muốn che đi kí hiệu này.” Diệp Thanh nói.



“Là một lời nguyền.” Ngô Linh đưa ra phán đoán, “Không phải là kí hiệu lời giống của chúng ta mà là kí hiệu trong ngôn ngữ của một dân tộc cổ xưa, đại biểu cho lời nguyền.”



“Còn kết quả của lời nguyền thì sao?” Diệp Thanh hỏi.



“Sau khi chết đi, linh hồn sẽ vĩnh viễn không được yên nghỉ” Ngô Linh trả lời.



“Nữ sinh bây giờ tàn nhẫn vậy sao?” Lưu Miểu tặc lưỡi.



“Nhìn vào tình trạng màu sắc đã phai của mảng nấm mốc này thì có thể đoán được nó không phải là mới được vẽ.” Ngô Linh nói.



“Làm sao để phá giải?” Lưu Miểu hỏi.



“Phải kiểm tra đã.”



“Lời nguyền được viết ở đây, vậy người muốn nguyền rủa có lẽ là thường xuyên sử dụng gương ở đây.” Lưu Miểu nói.



Ống kính chuyển sang phòng tắm.



“Tất cả sinh viên trong dãy lầu này đều có khả năng.”



“Kiểm tra thêm những nơi khác đi.” Diệp Thanh đi ra khỏi phòng vệ sinh trước.



Ở một bên của phòng trực ban quản lý kí túc là cầu thang. Cầu thang rất rộng, có thể đi được ba người một hàng.



Mỗi chỗ quẹo của cầu thang đều có treo bảng quảng cáo.



Trên cầu thang cũng có dấu vết của âm khí, nó cũng giống như những nơi khác không quá nặng, chỉ nhạt giống như sương mù.



Ba người Thanh Diệp kiên nhẫn đi đến từng phòng của mỗi tầng, tuy rằng không vào bên trong phòng nhưng ống kính đều quay lên từng cánh cửa. Trên mỗi cánh cửa đều có dấu vết của âm khí, cũng giống như những chỗ khác, nó không quá nặng.



Những cánh cửa đó được sinh viên trang trí, có chỗ thì vẽ tranh, vẽ rất xuất sắc, có chỗ thì dán ảnh thần tượng hoặc là treo đồ trang trí, còn có cả viết khẩu hiệu, treo tấm biển “cự tuyệt truyền đơn”, cũng rất thú vị.



Nhưng dù thế nào đi nữa thì bên trong phòng cũng không có lấy một chút sinh khí nào, chỉ có tiếng bước chân của ba người Thanh Diệp, còn có cả luồng âm khí bao phủ xung quanh. Không khí trong video khiến cho người xem không cảm thấy vui vẻ chút nào.




Ống kính có chút chuyển động.



Ngô Linh xuất hiện trong ống kính, tiến về phía cô gái và nắm chặt lấy bàn tay cô ấy, “Cô Vu, cha mẹ cô đã mang những di vật của cô đi rồi.”



Ánh mắt của cô gái rất hoang mang.



“Lúc đó, bùa hộ thân của cô đang được đặt trong túi, khi cô trở lại kí túc xá, cô đã đặt túi mình ở một bên.”



Trong mắt cô gái lại đong đầy nước mắt, “Em chỉ… chỉ lấy nó ra một lúc thôi…”



“Cô Vu, giờ cô đã là hồn ma rồi, cô nên đi đầu thai thôi, không thể ở lại đây nữa.” Ngô Linh nói.



Cô gái nước mắt như mưa, “Em… em cứ thế mà… không có cách nào khác sao?”



Ngô Linh lắc đầu.



“Tại sao em lại gặp phải chuyện như vậy… Em không hại chết Thẩm Tinh, em không làm gì hết… Tại sao cậu ấy lại tìm em…”



Vấn đề này, người của Thanh Diệp không một ai trả lời.



Ở chỗ này video đã được chỉnh sửa, ánh sáng trong phòng có sự thay đổi, cô gái đã biến mất.



Trên vai Ngô Linh xuất hiện một vệt nước rất nhạt, tuy nhiên không lâu sau đó vệt nước này đã biến mất, giống như vừa nãy cái màu sắc đậm nhạt không giống nhau ấy chỉ là do ánh sáng và nếp gấp vậy.



“Đi thôi, đi kiểm tra những phòng khác.” Diệp Thanh đi trước rời khỏi căn phòng 6013.



Cửa đóng lại ngăn đi mùi tanh của máu.



Lưu Miểu lấy ra một chùm chìa khóa, phía trên nhãn của mỗi chìa có dán tên. Diệp Thanh đã tìm được chìa khóa tương ứng, mở cửa từng phòng một.



Sau cánh cửa là những căn phòng trống rỗng, thậm chí đến cả chăn, khăn trải giường đều được dọn sạch, đồ đạc trên bàn cũng không còn gì sót lại.



Những căn phòng này đều có âm khí, nặng hơn các phòng còn lại nhưng lại nhẹ hơn so với phòng 6013. Điểm khác giữa phòng này so với những phòng khác và phòng 6013 là nằm ở cái tủ, trong tủ không có thứ gì, nhưng có thể thấy được vẫn còn âm khí tồn tại.



Ống kính quay vào phòng, sau khi quay một vòng thì lần thứ hai quay về phía chiếc bàn học.



Chỗ vốn dĩ không có ai nhưng bây giờ đã xuất hiện thêm một người.



Một cô gái với mái tóc quăn đang đeo cặp sách, có vẻ do nghe thấy tiếng động nên đã quay đầu lại, cô gái ngạc nhiên sợ hãi nhảy lên.