Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 505 : Mã số 053 - Oan hồn không tan (7)

Ngày đăng: 16:47 30/04/20


Khói nhang lan tỏa, kết thành một làn khói hình la bàn giữa không trung, song song với chiếc la bàn thật ở bên dưới.



Ngô Linh dùng một con dao nhỏ đang đặt trên bàn trà cắt nhẹ lên đầu ngón tay mình rồi đặt ngón tay trên đầu cây nhang, khiến cho giọt máu rơi đúng lên đỉnh của nó. Cây nhang vẫn đứng im, nhưng những đám khói kia dần dần chuyển sang màu hồng nhạt. Theo lượng máu chảy càng lúc càng nhiều, sắc đỏ của đám khỏi cũng dần tăng lên, rồi chuyển thành màu đen giống như mặt ngoài của chiếc la bàn.



Chiếc la bàn chấn động một lát, đám khói bên trên bắt đầu xoay chuyển, nhưng không phải toàn bộ cùng xoay theo một hướng, mà là mỗi một vòng sẽ tự động xoay theo các văn tự.



Thân thể Ngô Linh bắt dầu run rẩy.



Toàn bộ quá trình ấy kéo dài hơn ba phút đồng hồ, cây nhang cháy hết, chiếc la bàn do đám khói kết thành hạ thấp dần theo độ tàn của cây nhang, cuối cùng chồng lên trên chiếc la bàn thật ở bên dưới, rồi hợp lại làm một.



Cộc cộc.



Tiếng gõ cửa vang lên.



Lưu Miểu đi mở cửa.



Ống kính hướng về chính diện cửa chính phòng nghiên cứu. Bên ngoài là một ông lão với khuôn mặt chữ điền, vẻ mặt nghiêm túc, không giận tự uy, xem ra là một người không dễ sống chung. Nói một cách chính xác, ông ta lúc còn sống hẳn là một người khó tính và bây giờ có lẽ cũng là một con ma khó tính.



“Ông Trịnh, mời vào.” Lưu Miểu nghiêng mình nhường lối mời ông lão đi vào.




“Chuyện này là do Trần Thời Nam nói ư?” Ngô Linh hỏi.



“Ừ.” Ông lão gật đầu, “Có lẽ không phải là nói dối. Cô ta còn kể về cái chết của Trần Thời Ức. Trần Thời Ức do mắc bệnh mà chết, trước lúc chết, cô ta bị mắc chứng trầm cảm, không ngớt tự dày vò trách móc bản thân. Cô ta không có cách nào sống như một người bình thường. Bấy giờ Trần Thời Nam dù là linh hồn bảo hộ trong nhà nhưng sức mạnh quá yếu, không thể nào làm một số chuyện trong hiện thực. Cô ta nhiều lắm cũng chỉ điều tra được Hề Vinh và nhà xuất bản lúc bấy giờ của anh ta đã xúi giục gây chuyện trên mạng, khuyến khích các fan hâm mộ tấn công những tác giả bị đạo nhái. Trên thực tế, người bị tấn công bạo lực không phải chỉ riêng gia đình họ. Chỉ có thể nói gia đình họ là bất hạnh nhất, xuất hiện thương vong. Trần Thời Nam sau đó luôn ở bên cạnh Trần Thời Ức, mãi cho đến lúc Trần Thời Ức chết. Tôi nghĩ…”



Ông lão bỗng nhiên trở nên trầm mặc hồi lâu.



Ngô Linh vẫn không mở lời cắt ngang.



Khuôn mặt ông lão hiện lên vẻ suy tư trăn trở, lát sau mới cất lời: “Chắc là do cái chết của Trần Thời Ức, người thân cuối cùng trong gia đình đã mất đi, mới khiến cho Trần Thời Nam từ một linh hồn bảo hộ mà trở thành ma.”



“Dù cho có biến thành ma, nhưng vì những tác phẩm của Hề Vinh thì những chuyện cô ta có thể làm cũng rất giới hạn.” Ngô Linh nói.



“Đúng vậy, nhưng cô ta rất thông minh. Từng bước một triệt tiêu dần sự ảnh hưởng từ các tác phẩm của Hề Vinh đối với cô ta.”



“Bắt đầu bằng sự phá hoại phòng tuyến tâm lý của Hề Vinh, khiến bản thân anh ta không ngừng mắc sai lầm, dẫn đến tự hủy hoại danh tiếng.” Ngô Linh tiếp lời.



Ông lão bỗng nhiên quét mắt nhìn ba người Thanh Diệp, “Tôi từng nghe qua tên tuổi của các cậu.”