Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 507 : Người gánh vác

Ngày đăng: 16:47 30/04/20


Dũng khí ấy của Diệp Thanh là điều mà tôi không thể có. Thật lòng mà nói, chỉ cần thoáng tưởng tượng đến cảnh ngộ của Diệp Thanh là tôi đã cảm thấy thật khủng bố. Nếu tôi mà là Diệp Thanh, chắc tôi đã bỏ cuộc mất rồi. Và có lẽ cũng giống như điều mà Cổ Mạch từng lo lắng trước đây, trở thành một con ác ma hay quỷ dữ, hoàn toàn không còn cách nào giữ lại được lý trí, càng không thể nghĩ được cách để cứu vớt những người thân và bạn bè đã chết.



Tôi không thể làm nổi những điều mà Diệp Thanh có thể làm, nên đối với vấn đề của Nam Cung Diệu thì tôi không thể nào cho ra được một câu trả lời khẳng định.



Ngay lập tức, tôi đã mất đi động lực tiếp tục truy vấn, thậm chí còn cảm thấy hơi sợ hãi đáp án của vấn đề mà mình vừa mới hỏi.



“Cậu không cần phải nghĩ nhiều như thế, cứ theo ý nguyện trong lòng cậu đi làm là được. Trên thế gian này, chắc cũng chỉ có mỗi mình Diệp Thanh có thể cầm cự lâu đến thế mà thôi.” Nam Cung Diệu nhẹ nhàng nói, an ủi tôi rồi kết thúc cuộc nói chuyện này.



Ngày hôm sau đến cơ quan, tâm trạng của tôi vẫn rất nặng nề, bị Tí Còi gặng hỏi hồi lâu, tôi cũng chỉ đành kể lại sự kiện “Oan hồn không tan” cho cả nhóm nghe.



Quách Ngọc Khiết thế mà nhớ được Hề Vinh, khi nhắc đến Hề Vinh thì tỏ ra rất căm ghét, có điều sau khi nghe kể lại quá trình tử vong của anh ta, cô ấy vẫn khá kinh ngạc.



“Em chỉ biết có cách nói như kiểu bùa chú nguyền rủa thôi. Khi nhắc đến đạo văn thì có người liền chúc phúc rằng người đạo văn ấy sẽ trở thành Hề Vinh thứ hai. Lúc trước có đọc sách khoa học thường thức, em chỉ cảm thấy kết cục của Hề Vinh là do anh ta thật sự bị nguyền rủa.” Quách Ngọc Khiết nói.



“Nếu nói như vậy, năng lực của Lưu Miểu có thể giết chết người sống lẫn hồn ma?” Trần Hiểu Khâu dễ dàng nắm bắt điểm mấu chốt.



Tôi có chút ấp úng không biết nói sao.



Rốt cuộc thì năng lực của Lưu Miểu là gì thì tôi cũng không thể giải thích rõ. Mà nếu bàn đến Nam Cung Diệu và Cổ Mạch thì chuyện này lại có chút gượng gạo. Tí Còi chắc chắn là người sẽ tức giận, những người khác chắc cũng như tôi, chẳng hài lòng gì cho cam. Nhưng không thể không thừa nhận rằng, đối với những lời nói của Nam Cung Diệu tôi cảm thấy rất có lý, nên bản thân không thể phản bác được gì.



Trần Hiểu Khâu nhìn tôi chằm chằm, đám Tí Còi cũng xoay qua nhìn tôi.
“Chắc là như thế rồi.” Trần Hiểu Khâu gật đầu.



“Nếu nói vậy, Diệp Thanh cư nhiên vẫn chưa mất mạng trong giai đoạn đầu?” Gã Béo ngạc nhiên cộng với hiếu kỳ.



“Chuyện đó có lẽ phải nói là, Diệp Thanh là người mạnh nhất trong nhóm năm người họ.” Trần Hiểu Khâu nói, “Cũng có thể không phải là năm người, mà còn phải tính luôn cả Huyền Thanh Chân Nhân nữa.”



Và Diệp Thanh chắc cũng là người thê thảm nhất. Trong lòng tôi thầm buâng khuâng. Biết rõ về cái chết của người thân, từ bé đã trở thành trẻ mồ côi, sau đó còn phải lưng đeo sự sống còn của bạn bè, nhưng vẫn không thể ngăn được cái chết của họ. Diệp Thanh không chỉ âm thầm bảo vệ ở bên trong phòng nghiên cứu u ám lạnh lẽo kia, mà còn đem “ván bài” sinh tử ấy đặt cược tất cả lên người tôi… Tôi đột nhiên cảm giác được áp lực nặng nề đè nặng trên vai.



Trần Hiểu Khâu nói với tôi: “Họ nếu đã không muốn nói cho anh biết thì anh cũng không nhất thiết phải tra cùng hỏi tận làm gì. Nếu như những cách nói ấy đều là thật, như vậy trái lại sẽ làm hại đến anh đấy.”



Tôi gật đầu, rồi cười khổ: “Thế thì lúc trước đúng ra anh không nên đem toàn bộ năng lực của mình kể lại cho mọi người. Mọi người có lẽ…”



Tí Còi vỗ tôi một cái: “Anh Kỳ, anh đừng có ngốc như thế, chúng ta từ lâu đã là một đám xúi quẩy cùng hội cùng thuyền rồi. Hơn nữa, nếu anh cứ bưng bít tất cả trong lòng một mình thì em nghĩ rằng anh sẽ không thể chống đỡ đến tận bây giờ đâu.”



Tí Còi nói lời đó không phải xem thường gì tôi cả, mà đó chính là lời nói thật.



Nếu tôi cứ giấu giếm mãi thì bản thân thực sự có khả năng đã phát điên từ lâu rồi. Có bọn họ kề vai sát cánh cùng chia sẻ, nên lòng tôi quả thật đã nhẹ nhàng đi ít nhiều.



“Hơn nữa, trong dự tính của Diệp Thanh thì vốn dĩ cũng có mấy người chúng ta cùng nhau gánh vác tất cả những thứ này mà.” Trần Hiểu Khâu nói.