Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 514 : Màn đêm dày đặc (6)

Ngày đăng: 16:47 30/04/20


Gã Béo kể lại sự việc mình vừa trải qua, vẻ mặt vẫn còn khá bàng hoàng.



Hành động của Niên Thú quả thật nhanh đến kinh người. Dưới tình trạng không có chút chuẩn bị nào, Gã Béo hoàn toàn không hay biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có ấn tượng đau đớn còn lưu lại trên cổ và đầu đã nhắc nhở cậu ta, trước đó cậu ta có thể đã bị Niên Thú ngoạm mất cái đầu.



Tôi đem toàn bộ chuyện về con Niên Thú kể lại cho Gã Béo nghe, trong lòng tràn đầy áy náy và xin lỗi. Gã Béo tự dưng chết một lần, kỳ thực toàn bộ đều do lỗi của tôi.



Sau khi Gã Béo nghe xong, vỗ vai tôi, vô thức mò tay xuống túi áo, “Điện thoại của tôi…”



“Điện thoại của cậu vẫn luôn không gọi được…” Tôi nhìn cậu ta và cũng ý thức được một vấn đề.



Điện thoại của Gã Béo chỉ sợ đã bị rơi hoặc bị trộm mất rồi.



Sự trùng hợp này khiến tôi và Gã Béo ngơ ngác nhìn nhau.



Một lần nữa tôi lại cảm thấy sự ác ý. Sự ác ý này truyền tới tự một nguồn sức mạnh nào đó trong chốn tối tăm, như bọn Cổ Mạch đã từng nói, nguồn sức mạnh này chỉ muốn giết chết những người như chúng tôi.



“Để tôi nói với cha mẹ một tiếng, trước tiên cùng anh…” Gã Béo ngập ngừng một lát.



Cậu ta đã hiểu ra mình không nên ở gần người thân, nếu như không muốn liên lụy đến họ.



“Chúng ta đến phòng nghiên cứu đi.” Tôi tiếp lời.



Niên Thú từng đến thôn Sáu Công Nông, hơn nữa còn quanh quẩn gần phòng nghiên cứu, nhưng sau đó lại bỏ đi. Phòng nghiên cứu hoặc là Diệp Thanh đã uy hiếp được con quái vật ấy, vì thế nơi đó có thể tạm thời bảo vệ chúng tôi.



Gã Béo đồng ý. Tôi và cậu ta đến gian phòng riêng tên là Phúc Thọ kia. Bên trong phòng tiệc lúc này vẫn còn khá hỗn loạn, cửa sổ sát đất bị Niên Thú đánh vỡ khiến gió ở ngoài lùa vào ù ù. Người nhà của Gã Béo còn đang khá bàng hoàng, vài người đỡ lấy người già, còn có người đang lôi nhân viên phục vụ lại hỏi cho ra chuyện.



Trong không gian ồn ào huyên náo, Gã Béo nhích vào bên trong, giải thích với gia đình.



“Con lúc này còn định đi đâu?” Mẹ của Gã Béo không vui lắm.



Nhưng nhìn thấy mẹ Gã Béo như vậy, tôi lại cảm thấy có chút vui mừng. Trước đó trông thấy bộ dạng khóc lóc thảm thiết rồi té xỉu của bà, đến bây giờ nhớ lại tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu.



Gã Béo ấp úng, nhất thời không bịa ra được lý do nào hợp lý.



“Tiết Tĩnh Duyệt nhập viện rồi. Chính là cô bạn gái của Gã Béo đó ạ. Cô ấy bị tai nạn xe, bây giờ chỉ có một thân một mình trong bệnh viện.” Tôi nhớ ra chuyện này, nhanh chóng nói.
Tôi và Gã Béo lúc này đều đang chú ý khung cảnh bên ngoài chiếc xe.



Nếu con Niên Thú quả thật đang bám theo thì chúng tôi chắc có thể nhìn thấy được bóng dáng của nó.



“Chạy vào nơi có đèn chiếu sáng đi.” Tôi nói.



Gã Béo đáp ứng một tiếng, bẻ vô lăng cho xe chạy đến gần chỗ có đèn đường.



Khu vực quanh xe sáng sủa, nhưng chúng tôi hoàn toàn không thấy tăm hơi con Niên Thú đâu.



Không khí trong xe trở nên vô cùng nặng nề.



Gã Béo lại xoay vô lăng, cho xe chạy theo hình chữ z trên đường, chốc chốc lại đổi làn xe, hy vọng có thể tìm ra con Niên Thú.



Đây là loại cảm giác không biết lúc nào mình sẽ chết.



Nếu như thật sự có thể nhìn thấy nó thì có lẽ tôi cũng không sợ như thế này.



Bây giờ hoàn toàn không thấy nó đâu, như thế càng thêm đứng ngồi không yên, thấp thỏm lo sợ nó bỗng dưng từ trong bóng tối nhảy ra đánh úp, như vậy quả thật trở tay không kịp.



Rầm!



Xe bị đâm phải, xông về phía trước một đoạn.



Tôi và Gã Béo bị đâm đến mức lắc lư ở trên ghế.



Một cái bóng đen từ phía trước kính xe xẹt qua.



Gã Béo rất bình tĩnh, không dừng xe lại mà còn đạp thêm chân ga.



Chiếc xe xuyên qua cái bóng đen, nhưng đó thật sự chỉ là một cái bóng, không đâm phải cái gì cả.



Tôi nghe thấy âm thanh như tiếng vó ngựa, ngoảnh lại liền thấy Niên Thú đang chạy ngược hướng chúng tôi trên đường. Nó quay đầu nhìn chúng tôi một cái rồi đột nhiên tăng tốc, một lần nữa mất tăm.