Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 521 : Xuất quỷ nhập thần (3)
Ngày đăng: 16:47 30/04/20
“Vậy chúng ta cũng qua đó đi.” Tôi không đổi sắc mặt nói.
Gã Béo đưa điện thoại lại cho tôi.
Xe đã hỏng rồi nên chúng tôi đành đi bộ đến bệnh viện trung tâm khu Bình Thành.
Cứ đi không có thứ gì che chắn như thế này, nếu Niên Thú mà công kích thì chúng tôi chắc chắn sẽ không thể phản ứng kịp được.
Nhưng hình như cái thứ đó lại bắt đầu ẩn núp rồi, nó không nhân cơ hội này tấn công chúng tôi. Thậm chí khi nãy nó cũng chẳng công kích gì, mà lại nhàn nhã nhai đầu người rồi quay đầu bỏ đi.
Tôi và Gã Béo im lặng bước đi trên đường, không nói với nhau lời nào.
Những việc xảy ra vừa nãy đối với chúng tôi mà nói là một đả kích nặng nề.
Tuy trước đó đã từng chứng kiến Niên Thú tấn công người, nhưng trình độ công kích hai người trước đó và bây giờ hoàn toàn khác. Mức độ thông minh và nhân tính hóa của nó quả thực vượt xa dự liệu của tôi, hơn nữa còn là vượt xa rất nhiều.
Nó không chỉ đơn thuần là khiêu khích, mà còn đang thể hiện sức mạnh nhằm cảnh cáo, hoặc là đang dò xét thực lực của chúng tôi.
Tôi nhớ lại ánh mắt của con Niên Thú. Nó sẽ không bỏ qua cho chúng tôi đâu. Cho dù không phải là bây giờ thì sau khi trải qua giai đoạn sinh sản này, nó cũng sẽ tấn công chúng tôi, sau đó cũng giống như Diệp Thanh đã nói, bệnh tật, chết chóc. Những người như chúng tôi sẽ chết bất đắc kì tử như thế đấy.
Tôi siết chặt nắm đấm.
Đến lúc này, tôi mới cảm nhận được tính bắt buộc của cái kế hoạch mà Nam Cung Diệu đã đề ra và nguyên nhân phải kiên quyết tiến hành.
Đây là một cuộc chiến sống còn. Nếu chúng tôi không giết nó thì nó sẽ giết chết chúng tôi. Và nó không chỉ giết chết mấy người chúng tôi, mà còn sẽ còn ăn thịt vô số người khác trong thời kì sinh sản này.
Sự hy sinh này không phải là vì chúng tôi, cũng không phải vì những người bình thường không hề hay biết gì về chuyện này, mà là vì những người đã bỏ mạng trong các sự kiện quái dị từ quá khứ đến tương lai.
Điều mà Diệp Thanh… muốn đấu tranh có phải chính là cái này không? Muốn thay đổi và cứu giúp cũng vì chuyện này sao?
Họ không cứu được tất cả mọi người, thậm chí cũng không cứu nổi được chính bản thân, nhưng họ vẫn muốn thay đổi cái vận mệnh không thể thay đổi lại vô cùng thảm khốc này.
Ít nhất thì những người giống như chúng tôi vẫn còn cơ hội để thay đổi.
Tuy vì thế mà mức độ bị lôi kéo vào những chuyện nguy hiểm cũng tăng lên.
Tôi thở từng hơi nặng nề.
Y tá nghĩ một lát.
Một y tá khác ở một bên nói: “Ba người mà anh hỏi vừa nãy có đến, cũng hỏi thăm về số giường bệnh của bạn các anh. Sau khi nói cho họ bạn của các anh đã xuất viện rồi thì họ cũng đi luôn.”
“Đi luôn? Không gửi lại lời nhắn cho chúng tôi sao?” Tôi truy hỏi.
Cô y tá lắc đầu.
Tôi và Gã Béo rời khỏi quầy trực.
“Đi mà không gửi lại lời nhắn thì chắc là họ không đi xa đâu. Bọn họ chắc chắn vẫn còn trong bệnh viện.” Gã Béo phân tích.
“Thế thì bây giờ họ có thể ở đâu đây? Lúc ở cổng bệnh viện không hề thấy họ.” Tôi lắc đầu.
Nơi có khả năng đứng chờ nhất chính là ở cửa bệnh viện.
Không còn phương tiện liên lạc hiện đại nên tình hình đã trở nên tồi tệ đến cực điểm.
Chúng tôi đến chỗ người gác cổng hỏi thăm, dùng biện pháp thô sơ nhất để tìm kiếm.
May thay là bảo vệ cổng lại có ấn tượng với ba người họ.
“Bọn họ lúc đầu cũng đứng ở cổng chờ các cậu đấy. Nhưng cái người mang kính mắt chạy vụt đi, khiến hai người kia cũng phải đuổi theo sau.”
“Chạy đi? Chạy về hướng nào ạ?” Tôi hỏi.
“Bên kia kìa.” Bảo vệ chỉ tay về phía bên kia đường, “Đi vào con đường đó, là chạy về hướng đó đó.”
Tôi và Gã Béo vội vàng chạy theo hướng chỉ dẫn của bác bảo vệ. Băng qua đường, đi vào con đường một chiều đó nhưng chẳng thấy bóng dáng của ba người họ đâu. Cuối con đường một chiều là một cái ngã ba, xung quanh có khá đông người, nhưng xem ra đều là người đi đường cả.
Tôi và Gã Béo đành đi hỏi thăm từng người một.
Những người này thoạt nhìn có chút kì quái, lúc ban đầu thì chúng tôi không để ý lắm, nhưng nghe bọn họ trả lời mới biết, vừa rồi họ là cùng đi với nhau để đuổi bắt cái tên phá hoại trạm thu phát như người qua đường vừa nãy kể cho chúng tôi.
Mà hướng của ba người Nam Cung Diệu chạy đi chính là con đường mà họ vừa đuổi bắt quay lại.