Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 523 : Xuất quỷ nhập thần (5)
Ngày đăng: 16:47 30/04/20
Lúc này mà tìm cảnh sát thì khác nào tự tìm rắc rối, vì nó sẽ khiến cho Trần Dật Hàm biết được tính toán của Nam Cung Diệu và Cổ Mạch. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, ngoài việc báo cảnh sát ra thì chúng tôi không còn cách nào khác. Cứ tiếp tục tìm kiếm không có căn cứ thế này thì chỉ làm lãng phí thêm thời giờ mà thôi.
Tôi và Gã Béo đều nghĩ như vậy. Chúng tôi vội vàng chạy về phía cảnh sát, to giọng thét gào muốn xe cảnh sát dừng lại.
“Á... Á…Á…”
Sau lưng chúng tôi vang lên tiếng hét và tiếng kim loại va đập kêu ken két.
Quay đầu lại, tôi liền thấy người đàn ông kia đang đu trên cầu thang, thân thể nghiêng lệch qua một bên, hai chân treo trên không, ông ta đang cố đặt chân lên bậc thang.
Tôi và Gã Béo đều hít một hơi lạnh.
Chiếc xe cảnh sát phanh lại, có người xuống xe, phát ra tiếng hét lo lắng: “Ông bám chắc vào! Bám chắc vào!”
Người đó cũng đang rất luống cuống, nhấc chân đạp xuống nhưng mấy lần đều chỉ đạp trúng không khí, đế giày cứ trượt khỏi cầu thang, không thể giẫm vững được.
Cảnh sát chạy ngang qua tôi và Gã Béo, định leo lên cứu người.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên người đó, trái tim không ngừng trùng xuống.
Loại dự cảm không hay này đã xuất hiện nhiều lần, đặc biệt là sau khi bước chân vào Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp thì loại dự cảm này xuất hiện càng thêm dày đặc thường xuyên, hơn nữa hầu như lần nào cũng đúng.
Cảnh sát vẫn đang hướng dẫn người đàn ông đó, để ông ta đừng mất bình tĩnh. Nhưng tâm trạng của ông ta không hề ổn định lại, vẫn không ngừng vùng vẫy. Cảnh sát đã sắp chạm được ông ta, muốn đưa tay chụp lấy cái chân thì lại bị chính cái chân đang quơ quào loạn xạ của ông ta hất văng tay ra.
“Đừng căng thẳng, đừng vùng vẫy nữa! Ông đặt chân của ông lên mặt cầu thang!” Cảnh sát hét lên.
“Á! Không, nhanh lên, á!” Người đàn ông không ngừng kêu lên.
Tôi nhìn thấy thân thể ông ta rơi xuống một đoạn thì hai tay đã chụp được bậc thang.
“Á!” Một cảnh sát khác đứng dưới đất la lên, vội vàng dùng bộ đàm liên lạc với Cục Cảnh sát.
“Đừng nhúc nhích! Đừng động đậy!” Cảnh sát bên trên rống lên.
“Á!” Người đàn ông hình như đã đuối sức, đột nhiên buông tay rơi xuống.
Cánh tay thò ra của người cảnh sát xé rách áo của ông ta.
Tôi ngẩn người, giật mình nhớ ra người này chính là lễ tân ở khách sạn hôm qua gia đình Gã Béo ăn cơm tất niên. Chỉ có điều bây giờ cô ta không còn trang điểm tinh tế xinh đẹp nữa, mà trên mặt tràn đầy nước mắt. Bên cạnh là một người đàn ông trạc tuổi cô ta, vẻ mặt cũng đầy đau khổ.
Hai người họ không chú ý đến tôi và Gã Béo, đi theo viên cảnh sát dẫn đường đằng trước lướt ngang qua chúng tôi.
Tôi trông thấy một trong hai người cảnh sát cứu người khi nãy đang đứng trước cửa phòng làm việc, cũng chính là người đã nhắc nhở chúng tôi đừng đi lung tung, nên tiện miệng hỏi thăm.
“Đó là con gái và con rể của ông ta.” Người cảnh sát thổn thức.
Tôi và Gã Béo ngơ ngác nhìn nhau.
“Là con gái và con rể của cái người vừa té chết đó hả?” Tôi cẩn thận hỏi.
Cảnh sát gật đầu: “Đúng thế.”
Trái tim tôi không thể khống chế mà đập thình thịch.
“Ối! Áaaaaa…”
Tiếng phụ nữ hét lên tựa như xác nhận suy đoán của tôi. Âm thanh ấy vô cùng thảm thiết, tựa như muốn đâm thủng màng nhĩ của người nghe.
Tiếng hét vẫn không ngớt, ngoài tiếng của người phụ nữ đó ra, còn có tiếng của nhiều người khác, hỗn loạn, hoảng sợ.
Tôi và Gã Béo ngay lập tức quay phắt lại lao về phía phát ra tiếng hét.
Chẳng mấy bước chúng tôi đã chạy hết dãy hành lang, nhìn thấy một cái cửa sau, ngoài đó là một tòa nhà.
Những tiếng hét đó đột nhiên lần lươt biến mất.
Cổng lớn của tòa nhà ấy mở toang, đen ngòm không một ánh sáng, tựa như miệng của một con thú dữ tợn đang chờ người ta chui đầu vào bẫy vậy.
Tiếng bước chân từ bên trong vang lên, người con rể vừa nhìn thấy lúc nãy đang muốn xông ra ngoài nhưng đầu của anh ta bỗng nhiên bị bóng tối nuốt mất. Thi thể đổ xuống, cánh tay thò ra ngoài vùng ánh sáng, máu tươi từng giọt nhỏ xuống, trở thành màu sắc chói mắt dưới ánh mặt trời.
Sàn sạt…
Cái xác bị lôi vào bên trong tòa nhà, cánh cửa đó cũng bị đóng lại.