Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 528 : Giết cả đôi

Ngày đăng: 16:47 30/04/20


Người phụ nữ hất đầu một cái, xé toạc một miếng thịt trên vai của Gã Béo.



Cậu ta đau đớn hét lên.



Mấy người chúng tôi vội vàng xông vào muốn cứu Gã Béo, người phụ nữ nhanh nhẹn nhảy ra.



Nửa người trên của Gã Béo đều bị máu thấm ướt hết. Tay của Tí Còi run lẩy bẩy.



“Gã Béo, này, Gã Béo, cậu đừng có mà dọa tôi!” Tí Còi lo lắng kêu lên.



Tiết Tĩnh Duyệt vùng thoát khỏi tay của Quách Ngọc Khiết, cuống cuồng chạy đến.



Tình huống của Gã Béo vô cùng xấu, xương cốt trắng phau cũng lộ hết cả ra bên ngoài. Mà không chỉ có bả vai, mà ngay cả vùng cổ cũng bị cắn đứt một miếng thịt.



Hai mắt tôi đỏ ngầu, quay đầu nhìn về phía của người phụ nữ đó.



Người phụ nữ nuốt xuống miếng thịt của Gã Béo, thè cái lưỡi dài ngoằng liếm một vòng xung quanh môi. Sau khi làm xong động tác này, sắc mặt cô ta liền biến đổi, thống khổ mà bắt đầu nôn khan, nước mắt tuôn rơi ào ào.



“Giết tôi đi… xin các người, giết tôi đi…” Người phụ nữ giơ tay về phía của chúng tôi.



Ánh mắt cùng vẻ mặt của cô ta không giống như đang giả vờ.



Nhưng cho dù là thật hay giả thì tôi đều phải giết chết cô ta. Chí ít cũng phải lùi lại thời gian của cô ta. Cô ta có lẽ chính là kí chủ mang trong người đứa con của Niên Thú, trước mắt thì vẫn chưa hoàn toàn biến thành một con Niên Thú mới.



Tôi lao về phía cô ta, nhưng chưa kịp đến gần thì đột nhiên cô ta gầm lên một tiếng.



Tiếng gầm vô cùng hãi hùng ghê rợn, tuyệt đối không phải âm thanh do con người phát ra!



Thân thể người phụ nữ bỗng nhiên nứt toạc, bắt đầu từ trán làn da rách ra. Một con Niên Thú nhỏ hơn một vòng chui ra từ cái vỏ máu thịt của loài người ấy. Bốn chân nó giẫm lên trên thân thể của người phụ nữ. Quá trình thay đổi này diễn ra quá nhanh. Trong chớp mắt, người phụ nữ đã biến thành một đống thịt nát bét bầy nhầy.



Tôi há mồm trợn mắt nhìn, sau khi định thần thì lại muốn tiếp cận nó một lần nữa, nhưng nó trực tiếp hất văng người tôi ra.



Con Niên Thú vừa ra đời không thể nào mạnh mẽ bằng con Niên Thú lúc trước được. Tôi bị nó hất văng qua một bên, trước ngực đau nhói, trong một chốc không thể thở được. Trước mắt tối sầm lại nhưng may là tôi vẫn chưa bị nó tông chết.




Tôi nỗ lực vươn tay ra, cố chạm vào thân thể của nó. Một chút cũng được, chỉ cần nhanh một chút, khiến cho thời gian của nó quay ngược lại lúc ban đầu, khiến cho nó biến mất, như thế thì chúng tôi sẽ được an toàn triệt để rồi!



Tay tôi tóm vào không khí.



Niên Thú cúi đầu xuống, há cái miệng to lớn đầy máu me nhắm vào đầu của Gã Béo, nhưng ngay vào khoảnh khắc đó, thân thể nó lại một lần nữa trương phình lên.



Vốn dĩ thân thể của nó chỉ là trưởng thành to lớn lên thôi, nhưng bây giờ cả thân hình lại phình to một cách dị thường, nở ra như một trái bóng, nhìn vô cùng buồn cười.



Nam Cung Diệu và Cổ Mạch đều thở hắt ra một hơi, thân thể buông lỏng xuống.



Tay của tôi vẫn ở trên không, máu như mưa mà rơi trên cánh tay, rồi trên đầu cùng toàn thân.



Không có một chút tiếng động gì to lớn, con Niên Thú phình to lên như cái khinh khí cầu rồi ở trong khoảng cách cực gần như thế mà nổ tung, không lưu lại một mảnh xương hay một miếng thịt nào cả, hoàn toàn chỉ là một cơn mưa máu. Số máu đó cũng ngay lập tức biến mất, tựa như chưa hề tồn tại.



Cả đám chúng tôi đứng lặng như trời trồng.



“Sao vậy… xảy ra chuyện gì vậy?” Quách Ngọc Khiết ngơ ngác hỏi.



“Nó chết rồi.” Nam Cung Diệu đẩy gọng kính.



Tí Còi thở hắt ra một hơi dài, hình như động đến vết thương nên đau đớn nhăn mặt nhăn mũi, nhưng vẫn cố hỏi cái điều mà chúng tôi đều đang thắc mắc: “Sao lại… chết?”



Nam Cung Diệu và Cổ Mạch cùng nhìn sang Gã Béo. Cậu ta vẫn còn thở thoi thóp.



Tiết Tĩnh Duyệt chẳng may may quan tâm đến chuyện con Niên Thú chết như thế nào, nói ngay: “Đưa A Quang đến bệnh viện trước đã.”



Trần Hiểu Khâu chăm chú nhìn vết thương của Gã Béo, bất chợt đưa tay chạm vào.



“Cậu làm gì vậy? Sao thế?” Tiết Tĩnh Duyệt bắt đầu khẩn trương.



“Vết thương của anh ấy đang lành lại.” Trần Hiểu Khâu kinh ngạc nói.