Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 538 : Mã số 009 - điện thoại công cộng (8)
Ngày đăng: 16:47 30/04/20
“Chào anh Lâm.”
“…”
“Anh Lâm?”
“…. Hu hu…”
“Là chị Lâm ư? Chị Lâm phải không?”
“Vâng… Hu hu...”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hu hu hu…”
“Chị Lâm, đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ chị đang ở đâu?”
“…”
“Chị Lâm?”
“Tôi... tôi ở, tôi không biết… ở đây…”
“Số điện thoại mà chị dùng để gọi chính là số mà anh Lâm cho chúng tôi, là số điện thoại của nhà chị.”
“Á… Vâng… Tôi ở… Đúng, tôi về rồi… tôi… vừa nãy… Hu hu…”
“Vừa nãy chị từ đâu trở về vậy? Anh Lâm đâu?”
“Chồng… chồng tôi... Á… Hu hu… Oa á… Hu hu…”
“Chị Lâm này, bây giờ chị cứ đợi ở nhà, chúng tôi sẽ đến ngay lập tức.”
“Hu hu...”
Ngày 15 tháng 2 năm 2002, đi tới nơi ở của người ủy thác. File âm thanh 00920020215.wav.
Tôi lên mạng, đúng lúc bọn họ đang thảo luận là có nên gọi cho tôi một lần nữa hay không. Tôi tiện tay gửi một dấu hỏi chấm, lại kéo lên trên để xem đoạn hội thoại. Thứ nhìn thấy đầu tiên chính là bọn họ đang nghi thần nghi quỷ, nghi ngờ tôi cũng gặp phải ma. Tôi đen mặt, tiếp tục kéo lên trên xem mới biết là Trần Hiểu Khâu nhắc đến công việc.
Làm nhân viên công chức cơ sở thì lúc bình thường thực ra chúng tôi cũng có thể nghe được một số tin vỉa hè. Rất nhiều người dân thành phố bình thường đều quan tâm một chút về những người lãnh đạo nhà nước hay chủ tịch và phó chủ tịch thành phố, ngoài ra còn có vài vị lãnh đạo thường hay xuất hiện trên thời sự. Còn tin tức mà chúng tôi quan tâm thì sẽ rộng lớn hơn một chút.
Trần Hiểu Khâu có nhiều “người quen” trong tầng lớp lãnh đạo như vậy nên nắm được tin tức càng nhiều hơn.
Ví dụ như thời gian gần đây, chúng tôi đều nghe được tin cấp trên sắp có động tĩnh, không cần nghĩ cũng biết là do sự việc Niên Thú lần trước. Các quan chức lãnh đạo lớn bé chịu trách nhiệm đều bị xử phạt, phải rời khỏi chiếc ghế của mình, lúc đó hiển nhiên sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền. Chúng tôi cũng thử đoán mò về chuyện ai lên ai xuống, nhưng kết quả cuối cùng lại có chút vượt ngoài dự đoán của chúng tôi. Cũng bởi vậy mà những cách nói như tấm màn đen hay không thể nhìn mặt mà bắt hình dong cứ xuất hiện liên tục.
Lần này là Trần Hiểu Khâu nghe được Trần Dật Hàm nói về một số nội tình khác, hơn nữa còn có liên quan đến Cục Chế tạo Khánh Châu.
“Lại có hai người nữa chết trong khoảng thời gian trước.” Tin tức Trần Hiểu Khâu gửi vô cùng trực tiếp, “Một người bị treo cổ trước cửa nhà mình, còn một người bị chết đuối trong hồ bơi ở nhà riêng, không phải là do tự sát, không tìm thấy bất cứ manh mối gì ở hiện trường. Có một điểm giống nhau là cả hai người đều bị chặt đứt một cánh tay, sau đó bị khâu cánh tay của người khác vào. Trước mắt vẫn chưa có tung tích gì về hai cánh tay của hai người đó, còn hai cánh tay được khâu ở trên người họ là của cùng một người, nhưng vẫn chưa điều tra ra được thân phận của người đó.”
Đám Tí Còi liền đoán chắc là do Diệp Thanh làm ra.
Tôi cũng cảm thấy như vậy.
Tí Còi hỏi tôi: “Anh Kỳ, anh nghĩ hai cánh tay đó là của ai?”
Trong đầu tôi bỗng hiện ra một người. Đương nhiên, thông tin về tên tuổi, hình dáng tướng mạo người này thì tôi đều không biết tí gì.
“Chẳng phải trước đây đã từng nhắc tới, việc Niên Thú đến thôn Sáu Công Nông là do có người chỉ dẫn, dụ dỗ hay sao?” Tôi gửi tin.
Bọn họ nhắn lên một loạt icon gật đầu.
“Nếu đúng là như vậy thì Diệp Thanh phải mạnh tới mức nào chứ?” Trần Hiểu Khâu hỏi, “Theo như trong hồ sơ thì dường như bọn họ không có năng lực như vậy.”
“Khi anh ta còn sống cũng không có hung ác đến thế.” Tôi thở dài.
Theo như những tập hồ sơ mà tôi từng xem thì ngoại trừ lúc Cổ Mạch bị mất tích khiến Diệp Thanh nổi khùng ra thì những lúc khác anh ta đều rất bình tĩnh. Cho dù là lần Cổ Mạch mất tích đó thì anh ta cũng không thực sự giết người để đe dọa.
Nhưng Diệp Thanh của hiện tại... Diệp Thanh đã biến thành ma này thực sự đã trở thành kẻ giết người không chớp mắt.
Tôi không cảm thấy sợ hãi mà chỉ cảm thấy lo lắng.
Cứ tiếp tục như vậy thì Diệp Thanh còn có thể giữ được lý trí của mình như hiện giờ không?