Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 551 : Quấy rối tình dục (2)
Ngày đăng: 16:47 30/04/20
Tôi nhìn bộ dạng thê thảm của Lữ Văn Sơn, cảm thấy trong lòng nguôi giận đi một chút. Quay đầu nhìn lại cái bóng đen thì thấy nó đã tuột xuống dưới gầm tàu rồi. Điều này khiến tôi có một vài suy đoán: cái thứ này hình như núp ở dưới sàn tàu, cũng có khả năng là trốn trên đường ray hoặc dưới đất.
Cảnh mộng lại có sự thay đổi mới.
Vẫn là toa tàu điện ngầm đông đúc, nhưng cách ăn mặc của những người xung quanh khiến tôi có cảm giác thân thuộc.
Lữ Văn Sơn trước mặt và Lữ Văn Sơn trong video trên mạng giống nhau như đúc, lộ ra vẻ già dặn của người ở tuổi trung niên.
Lần này cái thứ đó không tập kích từ phần dưới của Lữ Văn Sơn. Tôi tìm kiếm hồi lâu vẫn không thấy cái bóng đen đó đâu, nhưng tôi cũng không dám lơ là. Tôi vừa nhớ lại các nội dung video và các miêu tả trên mạng, vừa đối chiếu tình trạng trên khoang tàu. Lần này tôi muốn phát hiện ra quy luật xuất hiện của cái bóng đen đó.
Lữ Văn Sơn bị tấn công, tuy có thể nói là gieo gió gặp bão khiến người ta hả dạ, thế nhưng cái thứ đó còn hại chết một cô gái, đồng thời có khả năng vẫn sẽ tiếp tục quấy rối tình dục những người khác nữa. Cái thứ ấy dù sao cũng là vật không nên tồn tại trên đời này. Nếu có thể giải quyết bằng phương pháp hòa bình thì đó chắc chắn là kết quả tốt đẹp nhất.
Tàu điện ngầm đến trạm, tôi cố gắng chú ý quan sát những cánh cửa của tàu gần đó. Thế nhưng do tôi không có khả năng nhìn xuyên thấu nên trong hoàn cảnh đông đúc như thế này thì thật khó để có thể nắm bắt toàn bộ hoàn cảnh trên tàu.
Cửa đóng lại và con tàu lại một lần nữa chuyển động.
Tôi dời đi lực chú ý trên những cánh cửa, quan sát một vòng trên khoang tàu, qua khóe mắt thoáng thấy một cái bóng xẹt qua trên cửa sổ.
Tôi vội vàng quay đầu lại, nhưng con tàu đã đi qua đoạn đường hầm này.
Không sai, chính là đường hầm, trong đường hầm tối đen dưới lòng đất thì hình như tôi trông thấy một bóng người.
Chuyện này đáng lẽ không có khả năng xảy ra, nhưng nếu như không phải tôi bị hoa mắt thì một màn vừa nãy nhất định có vấn đề!
Cái thứ đó núp trong đường hầm tàu điện ngầm ư?
Tôi căng mắt quan sát xung quanh.
Nếu quả thật cái bóng tôi nhìn thấy vừa rồi chính là nó, thì bây giờ có lẽ nó đã thừa cơ lên tàu rồi chứ nhỉ?
Tôi tìm kiếm thật kĩ nhưng chẳng thấy cái bóng đen đâu, Lữ Văn Sơn đang đứng giữa đám đông chật chội bất chợt thở hồng hộc.
Những người xung quanh kinh ngạc nhìn ông ta, có người còn tốt bụng lên tiếng hỏi: “Ông khó chịu trong người à?”
Chẳng lẽ là sợ lộ ra chuyện xấu gì, cái công ty vận hành tàu điện ngầm này đã giấu diếm tình huống gì đó với chính phủ thành phố ư?
Tí Còi đã bắt đầu xòe ngón tay ra đoán già đoán non: “Rút ruột công trình, ăn bớt nhiên liệu và tiền công, trong đường hầm có chuyện, người giám sát có vấn đề, tài xế trong buồng lái thao tác cẩu thả…”
“Chú út của em đã báo cáo tình huống lên trên rồi, bộ phận này không thuộc phạm vi quản lý của Cục Cảnh sát.” Trần Hiểu Khâu nói, rồi nhìn qua tôi: “Theo cách bình thường thì không lấy được video, nhưng người khác thì biết đâu lại có thể tìm được tư liệu video gốc thì sao.”
Tôi giật mình, vội vàng gọi điện cho Nam Cung Diệu.
“Bọn họ không chịu cung cấp video sao?” Nam Cung Diệu sau khi nghe xong thì trọng điểm chú ý của anh ta không phải ở chỗ cái thứ đó quấy rối trên tàu điện, mà lại nằm ở bên công ty vận hành tàu điện ngầm.
Tôi cảm thấy có chút kì quái, “Chỗ Trần Dật Hàm nhận được phản hồi như thế. Có phải anh biết thêm gì không?”
“Thực ra lúc bắt đầu chuyện này, vốn dĩ chúng tôi nên điều tra một chút về các vụ án mạng trên tàu điện.” Nam Cung Diệu nói, “Nhưng do sau đó người ta hủy bỏ ủy thác, nên chúng tôi vẫn chưa kịp điều tra, đành phải để chuyện đó qua một bên.”
“Vậy là nghi ngờ...” Tôi có chút kinh ngạc.
“Ừ, tôi đã xâm nhập vào hệ thống của họ xem hết rồi.” Nam Cung Diệu điềm đạm nói.
Trên phương diện làm việc, Nam Cung Diệu chịu hợp tác hơn so với Cổ Mạch nhiều.
Tôi thuật lại lời của Nam Cung Diệu cho cả nhóm nghe.
Tí Còi khi nãy còn hồ hởi suy đoán trong đường hầm tàu điện có vấn đề, thì bây giờ lại run lên cầm cập.
“Chết người? Đừng nói là bị kẹp chết trong hầm tàu điện ngầm nha…” Tí Còi ra vẻ muốn nôn, lại còn khoa trương mà ôm chặt lấy hai cánh tay, “Mỗi lần tôi đi tàu điện sẽ không đều vai kề vai với cái thứ đó chứ?”
Tôi và Gã Béo không hẹn mà lại nhìn nhau một cái.
Hai chúng tôi đều nhớ ra một thói quen xấu của Tí Còi, đó là thích đứng ngay chỗ cửa tàu điện ngầm, có lúc còn dựa hẳn vào cửa nữa.
Nếu trong đường hầm tàu điện có một hồn ma chết oan nào đó, thì rất có khả năng đã từng vai kề vai với Tí Còi, thậm chí trong lúc Tí Còi không hay biết gì đã cùng cậu ta bốn mắt nhìn nhau nữa.