Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 558 : Chuyến tàu điện ngầm (1)

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


“Chuyện có ma là sao vậy?” Gã Béo hỏi.



Tí Còi đứng bật dậy, “Tôi bảo này, chúng ta nên làm việc thôi các đồng chí. Đừng có mải buôn chuyện nữa, nhanh, làm việc, làm việc, làm việc thôi….”



Mấy người chúng tôi đều bật cười.



Tí Còi đã nói như thế nên Trần Hiểu Khâu cũng không đề cập tới vấn đề đó nữa.



Đợi đến tối Trần Hiểu Khâu mới kể lại chi tiết sự việc trong nhóm chat.



Tí Còi từ chối xem nội dung, trực tiếp gửi cho chúng tôi icon “chúc ngủ ngon”.



Mặc dù tôi gan dạ hơn Tí Còi, cũng đã xem rất nhiều hồ sơ của Thanh Diệp và đã tự mình trải qua nhiều việc như thế, nhưng sau khi xem xong vẫn cảm thấy nổi da gà.



Cái người tên Đậu Tiểu Võ kia chính là một con ác ma, hành tung khó nắm bắt, xuất hiện trong đường hầm vào lúc nửa đêm khi nhân viên bảo trì tàu điện ngầm đang làm việc. Bóng của gã ta thường xuất hiện bên cạnh cái bóng của nhân viên bảo trì đổ lên trên tường, trong tư thế chuẩn bị tấn công. Ngoài điều này ra thì gã còn từng tấn công nhân viên bảo trì mấy lần. Trong đó có một nhân viên xui xẻo, trượt chân ngã vào đống công cụ bảo trì, đầu bị chọc thủng một lỗ. Nếu không nhờ được cấp cứu kịp thời thì đã mất mạng rồi.



Hơn nữa, sau khi những nhân viên bảo trì đó từ chức thì Đậu Tiểu Võ không còn xuất hiện cố định vào buổi tối nữa, mà là xuất hiện vào lúc tàu điện ngầm đang vận hành.



Tài xế tàu điện ngầm đã từng thấy mấy lần, thậm chí cũng vì thế mà đã phải dùng tới thiết bị phanh hãm. Tàu điện ngầm không có phanh gấp, nếu không trong tình huống này chắc chắn sẽ gây ra tai nạn thảm khốc rồi.



Còn hình người trong đường hầm thì như trong video tôi nhìn thấy, nó cũng tồn tại được một khoảng thời gian rồi, từ nhạt biến thành đậm và đến bây giờ trở thành màu đỏ tươi.



Công ty tàu điện ngầm đã tìm rất nhiều cách để xóa dấu vết đó đi, nhưng không hiểu sao buổi tối xóa xong thì hôm sau lại xuất hiện trở lại.



Hơn nữa theo thời gian, những dấu vết này và hiện tượng ma quỷ lộng hành cũng ngày càng lan rộng, ban đầu chỉ xuất hiện ở đoạn đường hầm mà Đậu Tiểu Võ chết, nhưng sau đó lan tới cả hệ thống mạng lưới tàu điện ngầm.



“Nói vậy có nghĩa là hiện giờ con ma đó có thể sẽ xuất hiện trong tất cả các tàu điện ngầm của thành phố Dân Khánh sao?” Gã Béo hốt hoảng hỏi. Cậu ta trực tiếp gửi bằng tin nhắn thoại, giọng điệu kia đã cho thấy rõ tâm trạng của cậu ta bây giờ.



“Đúng.” Trần Hiểu Khâu trả lời một chữ.



Chuyện này thật ra chúng tôi đã sớm biết được. Tôi chỉ xem hồ sơ sự kiện kia của Thanh Diệp thì đã biết con ma này có liên quan tới tàu điện ngầm, bất kỳ tuyến đường nào cũng có khả năng xuất hiện bóng ma của gã ta.



Song, theo như lời kể của Trần Hiểu Khâu thì tên Đậu Tiểu Võ này đã tốn hết mấy năm để xâm nhập vào tất cả các tuyến đường của tàu điện ngầm.



Trong đầu tôi chợt hiện ra cái dấu hình người trong video.



Đậu Tiểu Võ di chuyển trong tàu điện ngầm như thế sao?



Nghĩ tới đây thì tôi càng cảm thấy rợn người hơn.
Em gái le lưỡi, “Cảm ơn anh. Mẹ bảo anh mang tới phải không?”



Tôi nhún vai.



Em gái cười hì hì.



Cô bé đứng bên cạnh ho khan một tiếng.



Em gái nhìn sang cô bé kia rồi “ồ” một tiếng nói: “Anh hai, anh đưa Âu Dương về được không?”



Tôi đơ người ra.



“Bạn ấy không được khỏe, xin nghỉ phép về nhà.” Em gái tôi nói.



Tôi cảm thấy hơi khó hiểu.



Cô bé tên Âu Dương này nhìn có vẻ tinh thần rất tốt mà.



Âu Dương vẫy vẫy tờ giấy trong tay, nhân tiện đưa tờ giấy đó cho bảo vệ.



Chắc là giấy xin phép nghỉ của trường.



“Người nhà em ấy không tới à?” Tôi hỏi.



“Trong nhà không có ai cả, họ đều phải làm tăng ca.” Âu Dương trả lời một cách buồn bã, “Thật ra sức khỏe em vẫn tốt, nhưng phải đi học về bằng tàu điện ngầm. Chẳng phải dạo này tàu điện ngầm xảy ra chuyện kia sao?”



Tim tôi đập thình thịch.



“Anh hai, anh đưa bạn ấy ra khỏi tàu điện ngầm là được, chỉ có ba trạm thôi.” Em gái nói.



Âu Dương nhìn tôi với vẻ mặt tội nghiệp, hay tay đan vào nhau, làm động tác van nài.



Rõ ràng hai đứa này không hề biết chuyện có ma, chỉ nghĩ là có kẻ biến thái trong tàu điện ngầm thôi, con gái đi tàu điện ngầm một mình thì hơi nguy hiểm.



Tôi nghĩ từ trước đến giờ mình chưa từng làm chuyện phạm pháp gì, nên chắc tên Đậu Tiểu Võ đó không tấn công tôi đâu, vậy nên gật đầu đồng ý.



“Cảm ơn anh nhiều!” Âu Dương mừng rỡ nói.