Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 574 : Mã số 092 - Màn sương đen lượn lờ (10)

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Ngày 12 tháng 9 năm 2015, chấm dứt cuộc điều tra. Lưu giữ lại chiếc chuông gió mà bà Uông Đình tặng. Kèm: ảnh chụp chiếc chuông gió.



Trong bức ảnh là một chiếc chuông gió có màu sắc sặc sỡ, nhìn vào trông giống như những món đồ thủ công mỹ nghệ mang đậm bản sắc dân tộc.



Tôi cảm thấy vẻ ngoài của chiếc chuông gió này có chút kì lạ, liền tìm đến những đoạn video trong tập hồ sơ này để đối chiếu lại.



Màu sắc của chiếc chuông gió mà bà Uông Đình rút ra từ trên người con mèo vàng đó có chút u ám, giống như những chiếc chuông gió trong video mà người dân thôn Từ Đường hay treo trước cửa, có cảm giác bị bong tróc sơn.



Tôi không rành về nhiếp ảnh, nhưng mà nhìn sơ qua bố cục và những chi tiết khác thì bức ảnh này chắc là không có bị chỉnh sửa hay tăng độ sáng lên, nhưng màu sắc của chiếc chuông gió trong ảnh quả thật là rất sặc sỡ, giống như là được sơn lại màu vậy.



Chuyện này hỏi Nam Cung Diệu hay Cổ Mạch chỉ sợ cũng không ổn, lúc đó chắc hai người họ đều đã không có mặt ở Thanh Diệp rồi.



Có lẽ là Ngô Linh đã sơn lại chiếc chuông gió này.



Chiếc chuông gió này bây giờ chắc vẫn còn nằm ở trong phòng nghiên cứu, được Diệp Thanh cất vào một cái thùng giấy nào đó.



Sự kiện “Màn sương đen lượn lờ” không có để lại ấn tượng gì sâu đậm với tôi, nhưng sau khi nghe xong thì Tí Còi lại bị doạ sợ không nhẹ.



Tí Còi lên tiếng hỏi chúng tôi với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Mọi người nghĩ xem, bầu trời bây giờ âm u như vậy, có phải chính là do mảnh đất này đang nổi giận không?”



Tôi cảm thấy có chút không biết nói gì.



Trần Hiểu Khâu trực tiếp đáp: “Thứ mà tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, vả lại khoa học cũng đã giải thích được hiện tượng âm u này, như vậy đây không thể nào là hiện tượng quái dị đâu.”



Tí Còi lại nhìn về phía tôi và Gã Béo: “Hai người có từng nhìn thấy hôm nào đó mà trời đặc biệt âm u không? Chính là giống như kiểu anh Kỳ nói ấy, mây đen trầm trầm và chỉ có hai người là có thể nhìn thấy còn người khác thì không?”



Gã Béo lắc đầu.
Tôi nhìn thấy những đồng nghiệp nam kia từ dáng vẻ lười biếng mệt mỏi đột nhiên trở nên tươi tỉnh hẳn, tinh thần phần chấn, cái dáng vẻ đó có chút buồn cười.



“Bọn em đi đây!” Quách Ngọc Khiết lên tiếng chào tạm biệt chúng tôi. Trần Hiểu Khâu cũng vẫy tay tạm biệt.



Quách Ngọc Khiết tuy không còn ngồi tàu điện ngầm mà chuyển sang ngồi xe buýt để đi làm, nhưng Trần Hiểu Khâu vẫn sẽ chở cô ấy đi một đoạn, để cho cô ấy đỡ phải đi xa hơn.



Ba người chúng tôi cũng chào tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy.



Lúc tôi đang đứng đợi ở trạm xe buýt thì đột nhiên điện thoại rung lên, tiếng điện thoại cũng theo đó mà reo vang.



Là Quách Ngọc Khiết gọi cho tôi.



Tôi cảm thấy có chút kỳ quái, bắt máy liền nghe thấy giọng của Quách Ngọc Khiết: “Lâm Kỳ, Trần Lập và Trương Quỳnh kia chết rồi!”



Tôi ngẩn người, sau một hồi lâu mới hiểu được Trần Lập và Trương Quỳnh mà Trần Hiểu Khâu đang nói đến là ai.



“Sao lại chết vậy? Là bị bọn buôn ma tuý tìm được sao?” Vì đang ở nơi công cộng nên khi nhắc đến bọn buôn ma tuý thì tôi cố tình nói nhỏ lại.



Về nguyên nhân tử vong của Trần Lập và Trương Quỳnh, tôi cũng chỉ có thể nghĩ ra được nguyên nhân này thôi. Hai người họ báo cảnh sát bắt được bọn buôn ma tuý đó, lập được công lớn, bên phía cảnh sát còn chưa kịp đến bảo vệ họ thì hai người họ đã bị doạ đến nỗi phải trốn đi nơi khác. Hai người này chết rồi, có lẽ là do bọn buôn ma tuý đã tìm đến và trả thù.



“Không biết nữa, bên phía Cục trưởng Trần vừa mới nhận được tin báo, thi thể của họ được người khác tìm thấy ở vùng ngoại thành, còn tình hình cụ thể như thế nào thì cũng chưa rõ.” Quách Ngọc Khiết trả lời.



Tôi không có thiện cảm mấy với hai người này. Bọn họ sống hay chết cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến tôi. Nhưng sau đó tôi lại nghĩ đến tình cảnh gia đình của hai người này: Không có con cái, không có cha mẹ già, nhưng có anh chị em ruột. Nếu như hai người chết rồi, anh chị ruột của họ sẽ có đủ tư cách để kế thừa di sản của họ.



Tôi cảm thấy nhức đầu.