Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 579 : Truy đuổi hung thủ (5)
Ngày đăng: 16:48 30/04/20
Câu nói đùa của bạn người phụ nữ kia chẳng có gì buồn cười cả.
Tôi không cảm thấy buồn cười, người phụ nữ kia cũng không.
Cô ta gửi đi icon sấm sét, cùng với icon hình con dao, để biểu đạt tâm trạng lúc này của chính mình.
Tàu điện ngầm đã chạy đến trạm, lúc cô ta xuống xe còn cố ý quay đầu nhìn lại phía sau. Cô ta đi đến một bên khác để đợi đàu tàu đi ngược lại, còn ánh mắt thì nhìn chằm chằm về phía cái lớp kính phòng hộ kia, tìm kiếm bóng người khả nghi từ trên cái bóng phản chiếu đó.
Tôi không nhìn thấy con ma đấy từ trong lớp kính phản chiếu.
Bây giờ tôi càng chắc chắn được là con ma đó đã biến mất rồi và cũng có thể chắc chắn được người phụ nữ này chính là chủ nhân của cái thi thể mà bên phía cảnh sát tìm được.
Xe lửa chạy vào trong trạm, người phụ nữ kia cũng dần trở nên căng thẳng hơn. Cô ta rút điện thoại ra lần nữa, nhắn tin cho bạn mình:
“Chúng ta chat video đi.”
“Làm gì?”
“Tớ vẫn còn cảm thấy sợ có ai đó đang đi theo tớ. Cậu giúp tớ xem lại đi.”
“Được thôi, cậu chờ một chút, chúng tớ sẽ xem giúp cậu.”
Người phụ nữ khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó đeo tai nghe lên, bắt đầu cuộc gọi video với đối phương.
Trên màn hình điện thoại xuất hiện hình ảnh của ba bốn người phụ nữ khác, bọn họ đều đang vẫy tay chào hỏi và cười tươi trước ống kính.
“Mai Mai, không phải chứ?”
“Tiểu Mai Mai, cậu bị doạ sợ thật rồi à?”
Đám người đó nhốn nháo cả lên.
Nhìn sơ qua bối cảnh thì chắc bọn họ đang ở trong một gian phòng KTV.
“Đừng làm rộn, tớ thật sự rất sợ. Mấy cậu có nhìn thấy gì bất thường không?” Người phụ nữ kia hạ thấp giọng, khẽ di chuyển màn hình điện thoại, làm bộ rất tự nhiên.
Đám con gái trong màn hình đều cười lên ha ha.
“Đừng đùa nữa!” Cô ta có chút tức giận.
Mấy người kia cũng không đùa nữa, vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng an ủi cô ta: “Thật sự không nhìn thấy cái gì hết.”
“Đúng vậy, đúng vậy, không thấy có người nào khả nghi cả.”
Cô ta vẫn cảm thấy không yên lòng, “Nhìn kĩ vào, các cậu nhìn kĩ mặt của những người xung quanh, nhìn xem có người đi theo tớ hay không.”
“Yên nào, để chúng tớ xem giúp cậu.”
“Cậu cũng đủ hài hước, thế mà lại đi sai chỗ.”
“Thì bởi vậy mới nói. Đã nói là chỗ Tân Thế Kỉ ở Từ Gia Độ, vậy mà cậu còn đi sai được nữa.”
Người phụ nữ đáp: “Lần trước chẳng phải chúng ta cũng đi chỗ Tân Thế Kỉ này sao?”
“Lần trước là để ăn cơm đó.”
“Không sao đâu!”
“Cái kia làm sao lại có thật được chứ?”
“Mai Mai, cậu giơ điện thoại lên cho chúng tớ nhìn xung quanh một lượt xem. Có lẽ thật sự có người đang đi theo cậu, cô gái kia là một người tốt.”
Người phụ nữ hít một hơi thật sâu, cẩn thận giơ điện thoại lên.
Tôi không nhìn thấy con ma đó trên màn hình điện thoại.
“Thế nào?” Người phụ nữ kia hỏi.
Vẻ mặt đám bạn của cô ta trông rất nghiêm túc.
“Không có.”
“Tớ cũng không nhìn thấy có một người như vậy.”
“Tớ cũng không có.”
“Tớ cảm thấy, hay là hôm nay Mai Mai đón xe về nhà đi.”
Sau khi nghe được lời đề nghị này thì những người khác đều gật đầu.
“Hôm nay nhà tớ không có ai cả.” Người phụ nữ kia vừa lắc đầu vừa nói, “Tớ không dám về nhà một mình.”
“Nếu không thì cậu xuống tàu tìm nhân viên trạm tàu điện ngầm xem? Trạm tàu điện ngầm có gắn camera giám sát, cậu nhờ người ta báo cảnh sát đi. Nếu như thật sự có người đi theo cậu thì cảnh sát chắc chắn sẽ tìm được người đó. Hơn nữa người phụ nữ kia luôn đuổi theo cậu, có lẽ cũng sẽ tìm được cô ấy chứ. Khi tìm được cô ấy thì mọi chuyện đều sẽ rõ ràng thôi.” Bạn của cô ta tiếp tục nghĩ cách.
Cô ta trầm tư suy nghĩ một hồi.
“Thế nhưng mà, lỡ như...” Một người bạn khác muốn nói lại thôi.
“Lỡ như cái gì?” Những người khác quay đầu nhìn về phía người vừa mới lên tiếng kia.
“Lỡ như cái cô gái kia thật sự là... Nếu Mai Mai dừng lại thì chẳng phải sẽ bị cô ta đuổi kịp sao?” Người kia khẽ lên tiếng.
Người phụ nữ sợ run cả người.
“Nếu không thì chúng tớ đến đón cậu, rồi cùng đưa cậu về nhà nhé.”
“Tớ nhớ ra rồi! Bên cái siêu thị này có một cái cửa hàng, có bán trang sức pha lê! Còn có bán trang sức bằng vàng! Thứ này có thể trừ tà được!” Lại có người nghĩ ra cách khác.
“Mai Mai, trên người cậu không đeo những thứ như thế phải không?” Cô bạn hỏi.
Người phụ nữ kia lắc đầu.
“Chúng tớ mua trang sức xong thì sẽ đến tìm cậu ở trạm tàu điện ngầm. Sau đó chúng ta cùng đi đến nhà bà ngoại tớ. Trong nhà bà ngoại tớ có thờ bồ tát. Bây giờ tớ sẽ gọi điện cho bà ngoại liền.”
“Ý kiến hay đấy!”
Đám bạn của cô ta ngược lại rất có nghĩa khí, không vì chuyện này mà bỏ rơi cô ta.
Người phụ nữ kia gật đầu lia lịa, nước mắt rơi xuống trên màn hình điện thoại di động.