Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 602 : Tác dụng phụ

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Sau khi đọc xong tin nhắn trả lời của Vương Tử Minh, nếu như ông ta không nói dối, nếu như ông ta không bị lừa gạt thì chân tướng của chuyện này đã sáng tỏ rồi.



Sự thực chính là, sau khi Trần Giai chết thì Cố Quân Trạch và Trần Giai đã bắt đầu âm mưu. Lưu Thắng Huyền đen đủi vô duyên vô cớ bị cuốn vào trong, bất hạnh mà bị Trần Giai chiếm thân thể.



Lưu Thắng Huyền chắc hẳn đã chết rồi, nếu không chết thì cũng là sống không bằng chết.



Trong nhóm chat đều yên lặng.



Tôi buông điện thoại xuống, nhìn thấy sắc mặt của bọn họ có vẻ khó coi.



“Bây giờ phải làm sao đây?” Tí Còi hỏi, rồi ngập ngừng nói tiếp, “Chuyện này thực ra cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta phải không? Ván đã đóng thuyền rồi, cũng chẳng còn cách nào khác nhỉ? Họ đã di dân, sống ở nước ngoài…”



“Là như vậy sao?” Quách Ngọc Khiết có chút không cam tâm.



Quánh Ngọc Khiết là một người có tinh thần trọng nghĩa lại có chút ngây thơ. Nói thẳng ra thì là lo đầu không lo cuối, cứ làm theo ý mình đã rồi nói sau. Mà bản tính của cô ấy vốn lương thiện, luôn hướng về chính nghĩa.



Trần Hiểu Khâu thì lý trí hơn nhiều, “Đây là ủy thác của Thanh Diệp, trước tiên muốn làm gì thì phải thông qua họ đã.”



Đây là phương pháp thông thường để giải quyết mọi chuyện, vừa hợp tình lại vừa hợp lý.



Tôi gật đầu, gọi điện thoại cho Cổ Mạch. Video call vẫn mở, tôi mở loa ngoài điện thoại lên, trực tiếp nói chuyện của Cố Quân Trạch và Trần Giai.



“Ý? Trở về rồi?” Cổ Mạch rất ngạc nhiên, ở bên kia gọi Nam Cung Diệu một tiếng, “Nam Cung, cậu còn nhớ Trần Giai không? Cậu ta thế mà từ Địa Phủ trở về rồi đấy.”



Trọng điểm mà hai người này quan tâm rõ ràng không giống với mấy người bình thường như chúng tôi.



“Trốn thoát rồi sao?” Giọng nói Nam Cung Diệu cũng hiện lên vẻ rất ngạc nhiên.



Tôi lo lắng hỏi: “Có vấn đề gì sao?”



“Vấn đề rất lớn đấy.” Cổ Mạch nói với giọng điệu không mấy nghiêm túc lắm, lại còn lười biếng nữa.



“Vấn đề nằm ở đâu?” Tôi chỉ có thể tiếp tục gặng hỏi.



Giọng Cổ Mạch không tốt lắm, “Cậu có phải bị ngốc không? Một người đã chết rồi, biến thành ma, thế thì cũng thôi đi. Nhưng cậu ta đã đi Địa Phủ để đầu thai rồi, còn có thể chạy đến nhân gian. Cậu nói vấn đề nằm ở đâu?”



Tôi ngơ ngác.




Khi ấy Nam Cung Diệu còn hỏi tôi có muốn hỏi tiếp không, nhưng tôi đã lựa chọn lui bước. Tôi không dám tưởng tượng ra loại tình huống kia.



Tôi không nói nữa, Cổ Mạch liền cúp điện thoại.



Tí Còi kêu hai tiếng, tôi vô lực mà giải thích với cậu ta một chút tình hình.



Tí Còi tiếp tục cằn nhằn: “Thật hay giả vậy? Bọn họ không phải là bịa ra để lừa chúng ta chứ?”



Vấn đề này thật sự tôi không cách nào trả lời được Tí Còi, vì bản thân tôi cũng cảm thấy nghi ngờ.



Nhưng vài giây sau, tôi lắc đầu, “Có lẽ là không đâu.”



Chí ít bộ dạng của Nam Cung Diệu lúc đó không giống như là đang nói dối, những chuyện mà năm người Thanh Diệp gặp phải cũng thật sự là đủ thảm lắm rồi, người thảm nhất cũng đích thực là Diệp Thanh.



Bọn tôi tùy tiện nói chuyện vài câu rồi kết thúc cuộc trò chuyện.



Tôi tắt máy tính, tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.



Trong lòng tôi có chút gì đó bất an.



Tối hôm nay tôi vẫn gặp phải ác mộng sao?



Nếu theo như lời Nam Cung Diệu nói thì chẳng lẽ về sau đêm nào tôi cũng sẽ gặp phải ác mộng?



Tôi không lạnh mà run, cũng xuất hiện một loại cảm giác bất đắc dĩ.



Tôi không nhịn được mà nghĩ rằng phải cần bao lâu nữa thì năng lực của tôi mới đến trình độ của năm người Thanh Diệp? Mới có thể mặt không đổi sắc mà đối diện với những chuyện này đây?



Có thể phải cần đến một thời gian rất dài, cũng có thể vĩnh viễn không thể nào mà làm được như thế.



Tôi có chút bi quan với chuyện này.



Chỉ với cơn ác mộng hiện tại thôi, mỗi ngày một giấc mơ khác nhau, lại còn giống như cảnh mộng mà ảnh hưởng đến tư duy bình thường của tôi nữa, tôi thật sự rất khó để thích ứng nó.



Nghĩ đi nghĩ lại một lúc lâu, tôi mới mơ mơ màng màng mà ngủ mất.