Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 609 : Mã số 010 - Sau khi tan học (3)

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


“Điều đó có nghĩa là những gì mà anh nhìn thấy, nghe thấy trước đó rất có thể chỉ là ảo giác của anh thôi?”



“... Phù... Tôi... Tôi không biết... Không… Không phải...”



“Anh Lý, vẫn là câu nói vừa nãy, chỉ dựa vào những điều này thì chúng tôi không thể khẳng định được đây là một hiện tượng quái dị, rất có thể là do sức khoẻ hoặc tinh thần của anh có vấn đề.”



“...”



“Anh Lý, anh vẫn ổn chứ?”



“Tôi không biết... Tôi... Tôi bị điên rồi sao?”



“Điều này thì cần phải đến bệnh viện để kiểm tra mới biết được.”



“...”



“Người nhà của anh có biết chuyện này không?”



“Không...”



“Anh có thể nói chuyện với người nhà, sau đó cùng họ đến bệnh viện để kiểm tra. Hoặc là anh có thể thay đổi môi trường, xin nghỉ phép dài hạn. Nếu như anh không thể tránh được chuyện này thì có thể suy nghĩ đến việc đổi nghề, rời bỏ trường học. Tôi biết rằng đây là một quyết định rất quan trọng trong cuộc đời anh, có thể sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, nhưng tình trạng lúc này của anh nhìn vào thì quả thật rất tồi tệ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ càng tệ hơn thôi. Đây chỉ là ý kiến của cá nhân của tôi...”



“Đây… Đây không phải là bị trúng tà sao?”



“Cũng không hoàn toàn loại bỏ được cái khả năng này. Hay là như vậy, chúng tôi sẽ đi đến trường học của anh để xem thử, anh cũng hãy đi đến bệnh viện để tiến hành kiểm tra sức khoẻ. Như vậy có được không?”



“Tôi cảm thấy... Tôi cảm thấy tôi thật sự đã nhìn thấy cậu bé đó... Cậu học trò đó...”



“Vậy thì lúc đấy anh có chú ý được cậu học trò đó có đặc điểm nổi bật gì không?”



“Đặc điểm nổi bật... Cao cỡ này, khoảng một mét hai, vóc người không béo cũng không gầy, mặc một cái áo thể dục và quần thể dục, không phải chung một bộ. Áo thể dục là kiểu áo màu đen có dây kéo, quần thể dục... màu xanh lam, quần thể dục màu xanh lam, các cậu có biết loại đó không? Ở bên này có một sọc trắng.”



“Ừ. Những thứ này đều không được tính là manh mối quan trọng.”



“...”



“Anh còn nghĩ ra được gì nữa không?”



“Hết rồi, chỉ có nhiêu đây thôi.”



“Vậy lời đề nghị lúc nãy của tôi, anh cảm thấy có được không?”



“À... Thật sự không phải là do ma quỷ gây ra sao?”



“Bây giờ thì vẫn chưa thể chắc chắn được điều gì, nhưng chúng tôi cho rằng khả năng do ma quỷ gây ra rất thấp.”



“Ồ...”



“Anh hy vọng là do ma quỷ gây ra sao?”



“Không… Không phải! Đương nhiên là không phải rồi! Tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp phải ma, nhưng mà... Nhưng mà bị điên... Tôi cảm thấy tôi rất bình thường, chỉ là gặp phải loại chuyện này...”



“Anh Lý, chúng tôi không nói là anh bị điên. Rất có thể là do sức khoẻ của anh có vấn đề, mệt mỏi hoặc là bị bệnh gì đó... Cũng có thể là áp lực về mặt tinh thần đã khiến cho anh nảy sinh ảo giác.”



“Một giáo viên dạy mĩ thuật như tôi thì có áp lực gì chứ? Haiz...”



“Nói chung cứ tiến hành kiểm tra sức khoẻ xem sao.”



“Ừ...”



Ngày 12 tháng 3 năm 2002, phân tích file ghi âm. File ghi âm 01020020311G.wav.



“... Hôm đó đúng vào năm giờ chiều, học sinh đều đã tan học hết rồi, lúc tôi cũng chuẩn bị đi về thì tôi đột nhiên nghe thấy có âm thanh…”




“Hả? À được thôi, nhưng mà trong đó có khá nhiều bụi đấy.”



“Không sao đâu.”



“Làm phiền thầy quá, thầy Từ.”



“Không có gì... Các cậu học ngành gì vậy?”



“Ngữ văn.”



“Ồ. Giáo viên ngữ văn à, cũng khá tốt đấy. Nếu như dạy các lớp cao… thực ra thì dạy tiểu học vẫn ổn, mặc dù những đứa học trò lớp dưới thường sẽ rất quậy. Nhưng học trò lớp dưới thì lại rất sợ giáo viên, giáo viên vừa bước vào liền không dám hó hé gì nữa.”



“Vâng.”



“Tốt nhất vẫn nên đi làm giáo viên dạy cấp ba, tuy rằng mệt hơn nhưng có thể kiếm được nhiều tiền hơn mà. Vả lại, học sinh cấp ba cũng dễ dạy bảo hơn, ít ra là dễ dạy bảo hơn so với một đứa trẻ mười tuổi.”



“Vâng.”



“Thầy Từ, trên cái kệ sách bên kia hình như thiếu mất một vài cuốn sách nhỉ?”



“Bên nào? À, những cuốn sách ở bên đó có một giáo viên mượn rồi. Bên đó vốn là để những cuốn truyện tranh của nước E, một giáo viên có tiết dự giờ nên đã mượn đi rồi.”



“Giáo viên cũng có thể mượn sách được sao?”



“Đúng vậy. Giáo viên thì không có thẻ thư viện nên lúc mượn sách phải đăng kí.”



Cộp cộp cộp... Cạch... Két...



“Đây, bên này là nhà kho. Chỗ này không được thông thoáng lắm, vả lại có những cuốn sách thật sự là quá cũ rồi nên có mùi ẩm mốc. Haiz...”



“Thầy Từ, tụi em rất hứng thú với những quyển sách cũ này, tụi em có thể xem qua không?”



“Hả?”



“Xin lỗi thầy Từ, có phải là ảnh hưởng đến công việc của thầy không...”



“Cũng không có... Chuyện này...”



“Chỉ một lát thôi ạ. Thầy Từ, thầy có thể đi làm việc của thầy, không cần phải ở lại đây cùng với tụi em đâu.”



“Chuyện này...”



“Thật sự làm phiền thầy quá, thầy Từ, thầy xem...”



“À, cũng không có gì... Đều là những quyển sách cũ, cũng không có thứ gì quý giá, hay là bản duy nhất gì.”



“Chỉ là sở thích của cá nhân em thôi.”



“Ồ... Được rồi. Tôi ngồi ở ngoài kia, có chuyện gì có thể gọi tôi.”



“Vâng. Thật sự là cám ơn thầy rất nhiều.”



“Cám ơn thầy Từ nhé.”



“Không cần cám ơn!”



...



“Cái đó... Có phải là...”



“Ừ, chỗ này có thứ gì đó, từng có thứ gì đó đi qua nơi này và để lại dấu vết.”