Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 612 : Mã số 010 - Sau khi tan học (6)
Ngày đăng: 16:48 30/04/20
“Về sau thì bị thêu dệt thành một câu chuyện ma sao?”
“Đúng vậy, mọi người đều nói là cô giáo đó đã ám theo cái cậu nhóc con trai lãnh đạo thành phố kia, vẫn luôn âm hồn không tan. Sau này cậu nhóc đó trở nên điên điên khùng khùng, thường nói là nhìn thấy cô giáo kia, cảm thấy rất sợ hãi, thường xuyên nhốt mình ở trong phòng. Sau đó nhà họ hình như là dọn đi nơi khác rồi, cả nhà cùng dọn đi nơi khác. Nhưng cô giáo đó không đi đầu thai, nếu như gặp phải những đứa trẻ lì lợm thì cô ấy sẽ xuất hiện. Phải nói sao nhỉ… Chuyện này có chút giống như cái chuyện ‘buổi tối sẽ có ma quỷ ra ăn thịt người’ mà phụ huynh hay dùng để hù doạ con mình ấy. Nhưng chuyện này thì chỉ có giáo viên nói thôi. Những cô cậu học trò tuổi còn nhỏ, chỉ là nhất thời hứng thú, chúng sẽ không nhớ mãi chuyện này.”
“Vâng. Câu chuyện này quả thật khá là thú vị. Còn có chuyện gì khác không?”
“Mấy cái khác thì tôi cũng không có ấn tượng gì cả. Tôi chỉ nhớ được mỗi chuyện này thôi.”
“Cám ơn cô giáo Trương.”
Ngày 26 tháng 3 năm 2002, nhận được cuộc gọi từ người uỷ thác. File ghi âm cuộc gọi**.
“A lô, chào anh Lý...”
“Bọn chúng... Bọn chúng!”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy, anh Lý?”
“Ý tôi là những đứa nhóc đó, chúng nó đang ở đây!”
“Trong nhà anh sao? Bây giờ chắc là anh đang ở nhà nhỉ?”
“Không… không phải... Tôi ở trong nhà, bọn chúng thì đang ở bên ngoài!”
“Ý anh là, học sinh của cái lớp học mà anh nhìn thấy lúc trước ấy, bây giờ chúng đang ở trước cửa nhà anh sao?”
“Đúng vậy, ở trong khu dân cư... Bọn chúng đang ở dưới lầu... Tôi có nghe thấy tiếng ồn ào, rất đông... Lúc nãy tôi có ra ban công để xem thử! Bọn chúng đang ở ngoài kia, đang ở bên dưới... Phù!”
“Anh đang ở nhà một mình sao?”
“Ừ, vợ tôi vẫn chưa về, tôi một mình...”
“Bây giờ chúng tôi sẽ qua đó liền. Nếu như được thì phiền anh đem điện thoại hướng về phía ban công được không?”
“Hả? Để tôi xem thử độ dài của dây điện thoại...”
“Ừ, được.”
...
“Được rồi, bây giờ tôi đang đứng ở ngoài ban công. Các cậu nghe thử xem, các cậu cũng nghe thấy tiếng ồn đúng không?”
“...”
“Các cậu nghe thấy chưa? Hic…”
“Nghe thấy, chúng tôi đã nghe thấy rồi.”
“Ha!”
“Nhưng chỉ như vậy thì chúng tôi vẫn chưa thể chắc chắn được đây là một hiện tượng quái dị.”
“Cái gì?”
“Ma Cô.”
“Có nghe được tiếng ồn của con nít, nhưng số lượng rất ít, có thể nghe ra được là có khoảng mười mấy đứa trẻ. Cái con số này à, khó nói lắm. Các cậu cũng nghe thấy đúng không?”
“Ừ, không nghe ra được là có bao nhiêu người, nhưng có thể nghe ra là tiếng con nít.”
“Hôm qua bà không nhìn thấy có đứa trẻ lạ mặt nào sao?”
“Hả? À ừ, không có, tôi không nhìn thấy có đứa trẻ lạ mặt nào. Đứa trẻ nhà cậu đi lạc sao?”
“Không...”
“Hôm qua à, có chứ!”
“Em trai à, em nói gì vậy?”
“Thiên Thiên, con đang nói bậy cái gì đó?”
“Chẳng phải các anh nói là có đứa trẻ lạ mặt nào hay không sao? Em có nhìn thấy đó.”
“Thật sao Thiên Thiên?”
“Vâng.”
“Em nhìn thấy đứa trẻ lạ mặt đó ở đâu vậy? Cậu bé ấy trông như thế nào?”
“Ở bên kia ạ, anh ấy đứng ở bên kia, là… là một anh trai lớn hơn em, cao hơn em. Em còn hỏi anh ấy là ai, có muốn chơi chung với em không, nhưng anh ấy không để ý đến em.”
“Vậy cậu bé ấy mặc quần áo như thế nào?”
“Quần thể dục màu xanh da trời, áo thể dục màu đen.”
“Ừ. Cậu bé chỉ đứng ở đó thôi sao? Có làm gì khác không?”
“Không có. Anh ấy đứng ở đó, nhìn về chỗ kia.”
“Nhìn về vị trí đó sao?”
“Vâng.”
“Sau đó cậu ta chạy đi đâu rồi, em có nhìn thấy không?”
“Không, em không biết nữa.”
“Ái chà, cậu bé đó thật sự đi lạc rồi sao?”
“Rất có thể đây là đứa trẻ mà chúng cháu đang cần tìm. Đây là số điện thoại của bọn anh, em trai à, nếu như em nhìn thấy cậu ta thì có thể gọi điện thoại báo cho tụi anh biết được không?”
“Bà nội...”
“Ừ, chúng tôi biết rồi. Chúng tôi nhìn thấy cậu nhóc đó thì sẽ gọi điện thoại báo cho các cậu.”
“Cám ơn.”
...
“Sếp, ở đây không có chút âm khí nào cả.”
“Ừ.”
“Gã Khờ, điều này không phải chúng ta đã biết từ trước rồi sao? Dù ở đây thật sự có gì thì đó cũng không phải là ma.”
...