Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 616 : Mã số 010 - Sau khi tan học (10)
Ngày đăng: 16:48 30/04/20
Cậu bé khẽ hạ mắt xuống, đá cái chân, “Bọn họ có bạn khác để chơi chung, còn phải về nhà...”
“Con ma này, mày giết hết những đứa trẻ kia!” Người đàn ông kia bỗng trở nên kích động.
Cậu bé ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Cháu không giết họ, chúng cháu chơi chung với nhau. Họ cũng giống như cháu không muốn về nhà nên bọn cháu chơi chung với nhau.”
“Hàn Vân, làm như vậy là không đúng đâu.” Diệp Thanh nói.
Cậu bé đảo tròng mắt vài lần, chu miệng, hai bên má cũng phồng lên, “Em có hỏi qua bọn họ. Là bọn họ gọi em đến đây và cũng đồng ý ở lại để chơi với nhau.”
“Nếu nói như vậy tức là hai bên đã đạt được hiệp ước?” Lưu Miểu quay đầu lại.
“Lý Thành Đình không phải muốn chơi chung với các em đâu.” Diệp Thanh nói.
Cậu bé hình như suy nghĩ một lúc, mới không tình nguyện mà gật đầu, “Được thôi.”
Vừa mới dứt lời thì cậu bé vẫy vẫy tay với ống kính, rồi cả người biến mất tại chỗ, cánh cửa phòng học sau lưng cậu bé cũng đã được đóng lại.
Trên dãy hành lang trống trải vẫn còn vọng lại tiếng của đứa trẻ đó: “Tạm biệt.”
“Phù... Cậu nhóc đó... Tôi không sao rồi nhỉ? Tôi không sao rồi đúng không?” Người đàn ông hỏi.
“Ừ, chắc là không có vấn đề gì nữa đâu.” Diệp Thanh trả lời.
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Lý, phiền anh hãy nhớ lại thật kỹ, trước khi xảy ra chuyện thì anh đã làm những việc gì, đã nghĩ về những chuyện gì?”
Ống kính quay về phía người đàn ông, vẻ mặt của anh ta giống như người vừa thoát nạn vậy.
Người đàn ông vô lực nói: “Tôi thật sự không làm những việc gì kỳ lạ cả.”
Trần Hiểu Khâu nói: “Những câu chuyện cổ tích đó cũng có thể là thật.”
Tí Còi bỗng rùng mình, xoa xoa cánh tay.
Gã Béo lạc quan nói: “Cậu bé Hàn Vân này cũng còn tốt lắm, là thuộc loại người dễ nói chuyện, không phải là những đứa trẻ ngang tàng không hiểu chuyện.”
Điều này cũng không sai.
Cuối cùng thì Hàn Vân đã từ bỏ việc quấn theo Lý Thành Đình, ngoan ngoãn rời khỏi. Có điều cũng có thể là do Diệp Thanh, cậu bé có lẽ đã cảm giác được sức mạnh của Diệp Thanh chăng?
“Chắc chúng ta sẽ không gặp phải cái thứ đó đâu nhỉ? Nhà em không có con nít.” Tí Còi giơ tay phát biểu.
Gã Béo và Quách Ngọc Khiết thì nói rằng người thân trong nhà có trẻ đang học tiểu học.
“Cái người uỷ thác đó không phải là học sinh tiểu học!” Trần Hiểu Khâu lại chỉ ra một điểm.
“Nhưng anh ta là một tên điên.” Tí Còi nghiêm túc nói, “Vả lại trước đó anh ta từng gặp phải tà linh.”
“Nói chung là chúng ta sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đâu.” Gã Béo thở dài một hơi, chốt lại một câu: “Cháu của em rất ngoan, sẽ không đi theo người lạ đâu.”
Quách Ngọc Khiết gật đầu lia lịa, hình như cũng muốn biểu đạt rằng đứa nhỏ nhà họ hàng của cô ấy cũng sẽ không đi theo người lạ.
“Vậy thì tạm gác chuyện này sang một bên.” Trần Hiểu Khâu nói: “Hôm qua chú út của em mới nhận được tin từ bên Hối Hương, kết quả khám nghiệm DNA đã có rồi, hai cái thi thể đó không phải là của Trương Quỳnh và Trần Lập.”
Tí Còi chắp hai tay lại, làm động tác bái phật.
Hai người đó chưa chết thì công việc của chúng tôi thật sự là sẽ nhẹ nhàng hơn.
“Nhưng mà.” Trần Hiểu Khâu đột nhiên lên tiếng: “Ở trong căn phòng phát hiện thi thể kia tìm được vết máu của hai người đó.”