Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 618 : Họp phụ huynh (2)

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Lúc nghe thấy tiếng khóc đó thì thân thể tôi lập tức cứng đờ, tóc gáy dựng đứng, trái tim cũng suýt chút nữa chui ra khỏi cổ họng.



Bây giờ tôi thật sự vô cùng hối hận.



Lúc trước còn nghĩ cái gì mà gần đây cuộc sống yên bình quá! Đúng là miệng quạ đen!



Cái trường số Mười Tám này sao mà xui xẻo quá vậy? Lại xảy ra chuyện, mà còn ngay lúc họp phụ huynh nữa chứ!



Đầu óc tôi đang suy nghĩ linh tinh đủ điều thì bên tai nghe thấy những âm thanh rối loạn trong phòng học.



“Bà Võ à, bà đừng như vậy… Thành tích học tập của bạn Võ Thần Hy cũng rất khá mà, nếu như cố gắng một chút thì vẫn có thể đậu vào một trường đại học tốt. Bà đừng vội, đại học cũng không phải là con đường duy nhất…”



“Đúng thế, đúng thế, đường đời của tụi nhỏ còn dài lắm.”



“Con một đồng nghiệp của tôi chỉ là học nghề thôi đấy, đi làm mới hai năm đã tự mở được một cửa hàng nhỏ, bây giờ mỗi tháng kiếm hàng triệu tệ đó.



Những lời an ủi của mọi người xung quanh khiến tôi dần dần bình tĩnh. Tôi có chút nghi ngờ mà quay đầu lại.



Ở chỗ góc phòng học và cũng chính là nơi phát ra tiếng khóc lúc này đang vây quanh rất nhiều người.



Giáo viên của trường có hạn, số giáo viên lớp mười hai lại càng ít hơn, cho nên trong khoảng thời gian tư vấn riêng thì có rất nhiều phụ huynh phải chờ đợi. Vì thế họ đã tự lập thành những nhóm nhỏ để thảo luận.



Bây giờ thì có khá nhiều phụ huynh đang xúm lại chỗ đó.



Cô giáo Lưu cũng đi qua hỏi thăm tình hình.



Tôi nhận ra tiếng khóc ấy không có gì kỳ quái, nên nhất thời cảm thấy yên tâm hơn.



Tỉ mỉ cảm nhận không khí xung quanh, tôi không phát hiện có âm khí, càng không phát hiện được thứ gì hay hiện tượng gì quái dị cả.



Xem ra chỉ là do tôi thần hồn nát thần tính mà thôi.
Giáo viên đang đứng chờ ở cửa là phụ nữ. Người đàn ông đó dù bụng bia, nhìn vào thấy không hung dữ mấy, nhưng dù gì cũng là đàn ông. Mấy phụ huynh không yên tâm lắm nên cũng đi nhanh hơn tới.



Bà Võ từ trong tòa lầu đi ra, trên mặt vẫn còn đẫm nước mắt.



Sắc mặt người đàn ông vốn dĩ đã khó coi, sau khi nhìn thấy bà Võ thì lập tức lộ ra nét giận dữ, chỉ tay vào bà Võ mắng: “Cái người đàn bà này sao cứ đi gây chuyện mãi thế hả? Quậy ở nhà còn chưa đủ hay sao mà lại còn tìm đến trường của Hy Hy gây chuyện nữa?”



Bà Võ nghe xong câu này lập tức liền tức giận: “Tôi gây chuyện? Tôi gây chuyện hay ông gây chuyện? Ông là cái thứ không biết nhục nhã là gì! Ông tưởng cái bộ dạng thế này của ông mà thật sự có người nhìn trúng ông sao? Thằng nhỏ đó còn chưa biết là con hoang của ai đâu!”



“Tôi đã bảo là không có! Tôi có đàn bà, có con riêng ở bên ngoài hồi nào? Là do bà đầu óc có vấn đề, mau đi bệnh viện khám bệnh đi!” Người đàn ông nổi giận đùng đùng.



Bước chân của những phụ huynh đang định đến giúp đều dừng lại.



Cô giáo Lưu và cô giáo kia đều đưa mắt nhìn nhau.



Cái kiểu nói ai cũng cho là mình đúng này... Dù sao cũng là chuyện riêng tư của vợ chồng nhà người ta, người ngoài thực sự không tiện chen vào.



Cô giáo Lưu lên tiếng khuyên nhủ, “Ông Võ, bà Võ, lúc này đang là thời khắc quan trọng của bạn Võ Thần Hy, hai ông bà có gì từ từ nói chuyện giảng hòa, cố gắng đừng gây ảnh hưởng xấu đến việc thi cử của em ấy. Chỉ còn hơn một tháng nữa là thi rồi…”



“Câu này của cô nên nói cho bà ta! Tôi đã nói với bà ta bao nhiêu lần rồi, bà ta không nghe mà ngược lại càng ngày càng táo tợn hơn! Chuyện họp phụ huynh hôm nay cũng không thèm nói với tôi một tiếng! Trong cơm tối cũng không biết đã bỏ thứ gì vào, tôi mới đón con bé từ bệnh viện về đây này!” Ông Võ vô cùng tức giận.



“Hy Hy bị sao? Lúc tôi ra khỏi nhà nó vẫn khỏe cơ mà!” Bà Võ lo lắng.



“Bệnh viện nói là bị ngộ độc thực phẩm! Con bé đã ăn cơm tối do bà nấu đấy! Bà nói đi, bà bỏ cái gì trong đó?” Ông Võ chỉ tay vào mũi bà Võ.



“Không phải tôi cũng như ông đều ăn cơm tối à!” Bà Võ tức giận.



“Nhưng con cá đó bà chỉ nấu cho một mình nó ăn thôi.” Ông Võ cười nhạt.



Đến đây, bà Võ cũng ú ớ không nói lên lời, trên trán bắt đầu vã mồ hôi.