Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 627 : Đá bích tỷ (3)

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Nói thì nói vậy, chứ nó rốt cuộc là gì, đi đâu và muốn giết ai nữa thì tôi hoàn toàn không biết.



Tôi chợt nhớ lại cuộc điện thoại trước đó của Trần Dật Hàm.



“Có phải là nhóm người Cổ Mạch biết không?” Tôi vội vàng rút điện thoại ra, vừa cúi đầu xuống thì nhận ra Võ Thần Hy đang dựa trên người mình đã biến mất rồi.



Võ Thần Hy đã biến thành ma, thân thể đương nhiên không còn trọng lượng, nên tôi cũng không nhận ra là cô bé ấy biến mất từ khi nào.



“Sao vậy?” Lý Tinh Phương hỏi.



“Cô ấy biến mất rồi.” Tôi lúng túng trả lời, trong lòng có chút buồn.



Lý Tinh Phương đổi qua giọng điệu nghiêm túc, “Lúc nãy cậu cũng ẩu quá. Cậu làm sao biết được cô bé ấy là người tốt hay người xấu mà lại đi chạm vào như vậy? Cô ta có thể ảnh hưởng đến ý thức và giác quan của cậu, chứng tỏ đây là loại ma rất nguy hiểm.”



Ông ấy dạy bảo không hề sai, nhưng nhìn thấy một cô bé nằm trên sàn như thế, lại còn trải qua một cái chết thảm thương như vậy, tôi rất khó lòng mà làm ngơ được.



Nói thẳng ra là lương tâm không cho phép.



Lý Tinh Phương thở dài, “Tôi nói như vậy chắc cậu không mấy để tâm, có lẽ phải tự mình trải qua mới biết…” Ông ấy nói nửa chừng thì cười khổ mà lắc đầu, im lặng không nói nữa.



Tôi nhìn sang Lý Tinh Phương, vẻ mặt bi thương của ông ấy không thể là diễn xuất được. Bất chợt tôi nhớ ra năng lực của Lý Tinh Phương. Ông ấy đã từng trải qua chuyện tương tự, muốn giúp một con ma nào đó, nhưng…



Bỗng điện thoại của Lý Tinh Phương đổ chuông.



Ông ấy nghe máy: “Cục trưởng Trần, ừ… Khi nãy chúng tôi cũng có một vài phát hiện. Ừ… Được.”



Lý Tinh Phương cầm điện thoại, nói với tôi: “Biết được thân phận của cái thứ kia rồi.”



Tôi giật mình, hỏi ngay: “Là gì?”



“Đá thành tinh.” Lý Tinh Phương chau mày.



Tôi há to miệng, “Đá… Cái khối đá Bích Tỷ kia? Nó chẳng phải đã…”



“Số đá Bích Tỷ trong kho vật chứng đã biến mất hết.” Lý Phương Tinh nói, “Có khả năng là nó tự chạy đi, cũng có khả năng…”



Là hành vi của con người… Trong nội bộ cảnh sát có người lấy trộm?



“Không, làm sao có khả năng? Nhiều như thế… hơn nữa thứ đó chẳng đáng giá gì phải không?” Tôi kinh ngạc hỏi.
Không phải ai cũng có được một hệ thống thần kinh vững vàng và tố chất tâm lý mạnh lẽ.



Trên đường về tôi đã khơi thông tư tưởng cho em gái, nên khi về đến nhà thì nó đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng không còn rơi nước mắt trước mặt cha mẹ nữa.



“Chuyện này đúng thật là! Cái trường của bọn con rốt cuộc làm sao vậy?” Mẹ tôi rất tức giận.



Cha tôi thì bình tĩnh hơn nhiều, “Đi tắm rửa, hôm nay ăn cơm sớm rồi đi ngủ sớm. Tối nay mẹ con sẽ ngủ chung với con. Không sao đâu, nha.”



Em gái gật đầu.



Trong lúc nó đi tắm thì cha mẹ liền hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.



Đương nhiên tôi không tiện nói ra sự thật, cũng không thể kể lại chuyện Võ Thần Hy bị người ta giết chết một cách tàn nhẫn trong nhà vệ sinh của trường được, như thế sẽ dễ khiến cho hai người càng thêm hoang mang. Tôi sao chép lại cách nói của cô Lưu, đem cái chết của Võ Thần Hy quy về vấn đề của gia đình.



Mẹ tôi sau khi nghe xong thì thở dài thườn thượt, “Vợ chồng có chuyện gì không thể từ từ nói hay sao? Làm cho một đứa nhỏ… Còn chưa tới một tháng nữa là thi đại học, rồi qua hai tháng nữa thì bước vào đời sinh viên, chuyện gì đi nữa cũng không thể đợi đến lúc đó hay sao?”



Cha tôi thì có chút chán ghét hai vợ chồng ông bà Võ, rồi nhắc đến đồng nghiệp của mình.



Tình cảm vợ chồng tan vỡ, có nên ly hôn ngay hay không? Chuyện này cha mẹ đã kể cho tôi nghe mấy lần từ hồi tôi còn đi học. Tình cảm của hai người rất tốt đẹp, nhưng trong đám bạn bè và đồng nghiệp thì thường có những cặp vợ chồng cãi nhau hoặc là trực tiếp đi ra tòa ly hôn.



Những người đó cùng lứa tuổi với cha mẹ và có người cũng đã có con cái cỡ tuổi tôi.



Vì suy xét đến vấn đề con cái nên chuyện có nên ly hôn hay không đã trở thành đề tài phải đào sâu để thảo luận, hơn nữa chồng có lý của chồng, mà vợ cũng có cái lý của vợ.



Cha mẹ tôi đương nhiên là đứng ở bên không nên ly hôn, họ cho rằng dù nhất định phải ly hôn đi nữa thì cũng phải đợi cho con cái trưởng thành, học hết đại học, bắt đầu một giai đoạn mới với nhiều kinh nghiệm sống hơn, lúc đó hãy ly thân, rồi mới tiến tới ly hôn. Như vậy sẽ cho con cái có đủ thời gian để thích nghi dần, đó mới là một cách làm tốt.



Bây giờ hai người lại nhân chuyện của Võ Thần Hy mà tiếp tục nhắc đến đề tài này, còn đưa ra nhiều ví dụ hơn trước đây nữa. Những cặp vợ chồng mà lúc đầu họ đã lấy làm ví dụ, bây giờ nếu không phải ly hôn từ lâu thì là vẫn tiếp tục góp gạo nấu cơm chung để qua ngày đoạn tháng, con cái cũng đã lớn, có gia đình và sự nghiệp riêng.



Lúc em gái tắm rửa xong đi ra thì cha mẹ cũng dừng không nói nữa.



“Con muốn đi ngủ trước, rồi lát nữa ăn cơm sau.” Em gái nói, từ chối mẹ ngủ chung.



Ba người chúng tôi nhìn em gái đi ngủ. Cha mẹ về phòng trước. Em gái khẽ gọi tôi.



“Sao vậy?” Tôi bước đến xoa đầu nó.



“Em thấy Võ Thần Hy không phải tự sát đâu.” Nó lí nhí nói.