Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 634 : Đá bích tỷ (10)

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Võ Thần Hy nhìn Âu Dương đang nằm trên giường.



Tôi cũng không thể không nhìn khuôn mặt của Âu Dương. Sắc mặt vàng vọt, quầng thâm dưới hai mắt sậm màu. Dù cho đang ngủ thì lông mày vẫn chau lại, trên giữa trán có những nếp nhăn nho nhỏ dọc xuống.



Võ Thần Hy định đưa tay kéo giãn nếp nhăn ở giữa trán của Âu Dương ra nhưng tay của cô bé không chạm được vào bạn mình.



Bỏ tay xuống, cô bé quay đầu nhìn bà cụ đang kéo mở cửa.



Mẹ của Âu Dương vẫn chờ bên ngoài, mặt đầy vẻ lo lắng, vừa nhìn thấy bà cụ bước ra thì vội vàng ngước mắt lên nhìn, rồi lại thò đầu vào nhìn phía sau lưng bà cụ.



Bà cụ tránh người ra, để mẹ của Âu Dương có thể nhìn thấy Âu Dương đang nằm trên giường.



“Nó ngủ rồi. Cô đi đăng kí với mấy người kia một chút, tôi muốn đi ra ngoài.” Bà cụ nói.



Mẹ của Âu Dương ngạc nhiên, “Ra ngoài?”



“Ừ, ra ngoài. Tôi muốn đi thăm căn nhà cũ.” Cụ già tỉnh bơ nói.



Tôi giật mình.



Võ Thần Hy cũng không khỏi bước tới mấy bước, đến gần bà cụ, dường như muốn nghe rõ những lời mà bà chuẩn bị nói tiếp.



Bà cụ hình như chỉ muốn thông báo cho mẹ của Âu Dương. Bà vừa nói vừa đi ra ngoài, đồng thời khép cửa phòng lại.



Võ Thần Hy chạy nhanh tới mấy bước, xuyên qua cánh cửa đang sắp khép lại.



“Cô đi tới đó làm gì? Vậy sao được chứ!” Mẹ Âu Dương trực tiếp từ chối, nhìn vẻ nghi ngờ kia thì có lẽ là sợ bà cụ đi gây chuyện.



Tôi đoán là khi bà cụ dọn đi rồi bán căn nhà thì thực sự đã từng đi gây chuyện.



Bà cụ cười lạnh, “Nếu cô muốn con gái mình yên ổn, gia đình mình bình an và cả bà già này có thể được yên lòng mà đi gặp chồng con thì cứ làm theo lời tôi nói!”



Mẹ Âu Dương liền im lặng.
Nhân viên chăm sóc mỉm cười lắc đầu, “Không sao đâu ạ, cháu biết mà.”



Võ Thần Hy chầm chậm đến gần bà cụ.



Bà cụ đang ngồi trên một chiếc ghế dài có thể ngồi thêm hai ba người nữa, tay vẫn còn đút trong túi, chưa hề rút ra.



Võ Thần Hy ngập ngừng, nhiều lần đã há miệng ra tính nói chuyện nhưng cuối cùng lại bỏ cuộc.



Cô bé quay người định trở về nhưng đi chưa được mấy bước thì quay lại nhìn bà cụ.



Sống lưng của bà cụ thẳng đứng, khác hẳn bộ dạng vô tư thoải mái ngồi sưởi nắng ở trong phòng khi nãy và cũng chẳng ăn nhập gì với mọi người xung quanh.



Bà cụ vừa kiên cường lại rất cô đơn.



Trong lòng tôi chợt thấy khó chịu, buồn bực.



Không ngoài dự liệu, những chuyện mà bà cụ đã trải qua chính là “ma quỷ giở trò” ở thôn Sáu Công Nông, đó là số mệnh bị nguyền rủa của tất cả những ai đã sống trong khu dân cư ấy.



Võ Thần Hy đứng nhìn một chút rồi thu tầm mắt lại. Qua khóe mắt, cô thoáng nhìn thấy bà cụ thình lình đứng dậy. Trên trời mây đen kéo đến, che khuất ánh nắng. Bên trong tòa lầu viện dưỡng lão vang lên tiếng nhạc chói tai. Những cụ già đang ở trong vườn hoa đều đứng dậy, đi về phía tòa lầu.



Có mấy nhân viên chăm sóc duy trì trật tự.



Bà cụ gia nhập vào dòng người đông đúc ấy, nhưng bước chân của bà từ từ chậm lại.



Võ Thần Hy nhìn theo ánh mắt của bà cụ, trông thấy một con đường nhỏ, từ vườn hoa nối dài đến bên hông tòa lầu, uốn lượn men theo luống cây cảnh dưới chân tường.



Bà lão nhìn mấy nhân viên chăm sóc và các cụ già, chầm chậm đi về phía con đường đó.



Võ Thần Hy khẽ giật mình, tôi cũng đoán ra được điều gì đó.



Không để tôi phải chờ lâu, Võ Thần Hy quả quyết theo bà cụ, men theo con đường đó đi đến phía sau tòa lầu.