Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 642 : Hẹn ước mới

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Tôi rơi xuống theo Võ Thần Hy, nhìn thấy mặt đất trước mặt dần dần phóng to ra, nghe thấy tiếng gió vù vù bên ai, tôi có thể cảm nhận được sự vùng vẫy của đá tinh. Võ Thần Hy đã nhắm mắt lại, khiến tôi chỉ còn nhìn thấy bóng tối.



Đá tinh phát ra tiếng hét kỳ quái, chói tai nhức óc, tràn đầy sự sợ hãi, khủng hoảng.



Tiếp sau đó, tôi cảm thấy sự chấn động. Cơn chấn động từ trên người đá tinh mà Võ Thần Hy đang ôm chặt cứng truyền qua, kèm theo đó là đau đớn và những cảm giác rất dị thường. Tôi có thể đoán được, đá tinh đập xuống đất và vỡ rồi.



Những cạnh nhọn của các mảnh vỡ đâm vào hồn ma Võ Thần Hy, các mép đá sắc bén cắt lên linh hồn của cô bé. Cú rơi vừa rồi cũng khiến cô bé gần như muốn tiêu tán. Võ Thần Hy nằm trên mặt đất, không nhúc nhích nổi. Những viên đá ở dưới người cô bé thì đang từ từ vỡ vụn.



Đá tinh phát ra những tiếng rên rỉ thảm thiết.



Tiếng rên rỉ dần dần yếu đi.



Võ Thần Hy mở toang đôi mắt đang nhắm nghiền ra.



Những viên đá rơi vãi trước mặt cô bé tựa như đang bị phong hóa, dần dần tan biến.



Tôi rất chắc chắn là mình không làm gì cả, năng lực của tôi không thể phát huy ra được.



Đá tinh tự vỡ ra, rồi sau đó biến mất rồi.



Nó đã trải qua quá trình bị hủy hoại một lần nữa sao?



Nhất thời tôi cũng không dám chắc.



Tình trạng của Võ Thần Hy không tốt lắm. Nhưng bây giờ kết nối của tôi với cô bé vẫn còn, tôi có thể xác định được, cô bé không sao cả. Nói một cách thông thường thì hồn ma có lẽ sẽ không thể vì bị té lầu mà chết được.



Trong lòng Võ Thần Hy dâng trào cảm xúc, nước mắt trào ra. Cô bé hoàn toàn không phải vì đau đớn mà khóc, cũng không phải vì sợ hãi hay buồn bã.



Cô bé đang vui sướng.



Tôi có thể nghe thấy trong lòng cô bé đang không ngừng lặp lại: “Tốt quá rồi… Tốt quá rồi…”



Cô bé thật sự đang vui sướng.




“Chúng ta lập một lời hứa mới nhé!” Võ Thần Hy mạnh mẽ nắm lấy tay của Âu Dương, nghéo tay cùng cô bé, “Âu Dương Tiếu, chúng ta lập một ước hẹn mới! Cậu sẽ phải sống thật tốt, còn tớ sẽ đi đầu thai, kiếp sau tớ sẽ làm con gái của cậu, được không? Cậu đồng ý với tớ đi!”



Âu Dương há miệng ra, khóc rống lên.



“Âu Dương Tiếu, hãy cho tớ yên lòng mà đi đầu thai, có được không?” Võ Thần Hy cũng khóc không thành tiếng, “Cậu cứ như vậy sẽ khiến tớ lo lắng đấy! Tớ cứ lo lắng mãi, lo lắng mãi… Còn cả chú với dì và bao nhiêu người khác nữa… Tiếu Tiếu, tớ phải đi rồi, tớ bắt buộc phải đi rồi…”



Âu Dương lau nước mắt, làm một động tác nuốt nước bọt, nén tiếng khóc lại.



“Tớ… Tớ đồng ý…” Âu Dương khó khăn nói.



“Lần này, tớ sẽ không thất hứa nữa đâu. Chúng ta đã hứa với nhau rồi đấy, cậu phải sống thật tốt. Tớ muốn cha mẹ tớ ở kiếp sau phải thật yêu thương mình, tình cảm của họ cũng phải thật tốt đẹp…” Võ Thần Hy cố gắng nở một nụ cười.



Âu Dương gật đầu, “Tớ hứa với cậu… Tớ… Tớ sẽ sống thật tốt…”



Tôi cảm nhận được hồn ma của Võ Thần Hy đã biến mất.



Trong nháy mắt, tôi mở bừng mắt ra, phát hiện bản thân đã trở lại nhà của mình.



Khóe mắt tôi ươn ướt, ánh nắng của sáng sớm chiếu vào khiến tầm nhìn của tôi trở nên mờ mịt.



Đến văn phòng, Trần Hiểu Khâu như thường lệ thông báo cho chúng tôi một số thông tin mà bên Trần Dật Hàm đã nhận được.



Cái chết của bà cụ Âu Dương đương nhiên cũng nằm trong số đó.



Bà cụ mất tích trong viện dưỡng lão, gia đình Âu Dương báo cảnh sát, sau đó dùng cách nhanh nhất để chạy đến thôn Sáu Công Nông, họ còn nhờ cảnh sát liên lạc với Quách Tử Huyên, nhưng cuối cùng vẫn đến chậm một bước.



Cứ giống như là có thứ gì đó kỳ lạ ngăn cản bước đi của họ vậy, cảnh sát và Quách Tử Huyên trong đoạn đường đến thôn Sáu Công Nông đã gặp phải một số phiền phức nhỏ. Đợi đến khi có người mở cửa căn phòng ấy ra thì nhìn thấy thi thể của bà lão.



Nghe nói, vẻ mặt của bà rất yên bình, bên khóe môi còn mang theo nét cười, ngồi trên sofa trong tư thế rất kỳ lạ, đầu bà cụ giống như đang tựa vào vai của ai đó vậy.



Bên cạnh bà cụ đương nhiên không có ai, cảnh sát cũng không tìm thấy dấu vết của người thứ hai ở hiện trường.