Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 644 : Mất kiểm soát

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Căn nhà đó đã bị cảnh sát dán bảng niêm phong, tôi không cảm thấy bên trong có âm khí tỏa ra. Đương nhiên, tôi cũng không đi gõ cửa.



Thời điểm này, những hộ dân còn ra ra vào vào khá nhiều, tôi giả bộ như đi ngang qua, nhân lúc người nhìn thấy đi mất thì từ bên trong tòa nhà đi ra, đến tòa nhà số 6.



Tầng 6 của tòa nhà số 6 vẫn mang bộ dạng âm u như cũ.



Tôi dừng lại ở dãy cầu thang rất lâu, rồi lại đứng trước cửa chần chừ do dự thêm một lúc nữa mới gõ cửa.



Bên trong không có ai trả lời.



Tôi rút chìa khóa mở cửa bước vào.



Cảm giác lạnh lẽo hình như đã khôi phục lại hệt như những lần đầu tôi đến đây. Cuối dãy hành lang của phòng nghiên cứu có treo một bức tranh, không có cửa.



Tôi gọi “Diệp Thanh” một tiếng, nhưng không có ai trả lời.



Tôi ngồi trên ghế sofa kể lại chuyện của Võ Thần Hy và bà cụ Âu Dương.



“Hòn đá thành tinh đó lần này đã hoàn toàn bị tiêu diệt rồi nhỉ? Còn Võ Thần Hy và hai vợ chồng già đó… Họ đều đi đầu thai rồi phải không? Võ Thần Hy chắc chắn đã đi đầu thai rồi, còn hai vợ chồng đó…” Tôi không chắc lắm.



Bà cụ và chồng bà ấy đều là người dân ở thôn Sáu Công Nông.



Trong phòng nghiên cứu chỉ có tiếng nói của tôi, khi tôi ngừng nói thì trong này liền trở nên yên tĩnh triệt để.



Tôi lại nói: “Họ có nhắc đến anh… Người đàn ông chồng của bà cụ, ông ấy cố tình bảo bà cụ dọn đi, nhưng sau đó lại gửi chìa khóa đến. Tôi không hiểu…”



Tại sao lại muốn bà cụ trở về?



Cho dù không phải là kêu trở về ngay lập tức, nhưng để lại cho bà cụ một niềm nhớ nhung như thế, chẳng phải sẽ khiến bà cụ đau lòng và buồn bã sao?



Lẽ nào chỉ là một phút khó kiềm lòng của ông ấy?



Tôi đã thấy dáng vẻ của con ma đó, đáng lẽ ông ta phải có tính tình bình tĩnh ổn định mới đúng chứ.



Tôi thật sự không hiểu nổi.



Điểm này trong giờ nghỉ trưa đã được Quách Ngọc Khiết nhắc đến.



Tí Còi tỏ vẻ là một người từng trải, nói người đàn ông đó đang bị bế tắc, tình cảm và lý trí đấu tranh lẫn nhau, có lúc tình cảm chiến thắng, dẫn đến xung động.
Nhưng trong quá khứ…



Tôi trầm mặc.



Tôi nhớ là trong quá khứ Diệp Thanh từng đưa đồ cho tôi.



Trong nhất thời tôi nảy sinh ra một sự nghi ngờ.



Rốt cuộc là gần đây Diệp Thanh mới xảy ra thay đổi, hay là Diệp Thanh mà tôi gặp lúc ban đầu đã mất kiểm soát rồi? Những điều anh ta nói về việc tìm kiếm tôi, tôi đến phòng nghiên cứu, nhìn thấy hồ sơ, đem hồ sơ đi, từng bước tiếp xúc với những chuyện quái dị… Tất cả những thứ đó là Diệp Thanh có lý trí làm, hay Diệp Thanh đã mất kiểm soát, lệch hướng sang cái ác làm?



Khi tôi sinh ra nghi ngờ này thì cũng ý thức được một vấn đề khác. Vốn dĩ tôi chưa từng hoài nghi những thứ này. Trước đây tôi đã từng nghĩ Diệp Thanh cố ý sắp đặt tôi, nhưng chưa hề nghĩ bản thân anh ta có thể là một ác ma.



Hậu di chứng của tác dụng phụ lần trước cũng hiện ra rõ ràng.



Trong đầu tôi hiện ra cảnh tưởng của những cơn ác mộng đó khiến sống lưng tôi cảm thấy ớn lạnh.



“Hôm nay cậu đến đây làm gì?” Diệp Thanh rất hiếm khi chủ động hỏi.



Tim tôi đập thình thịch, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, lắp bắp trả lời: “Người đàn ông đó… Con ma đó và bà cụ đều nhắc đến anh. Năm đó con ma đó bảo bà cụ dọn đi, rồi anh gặp chuyện…”



“Lúc đó không khí trong khu dân cư đã không còn giống lúc trước nữa. Ma và cả những người nhạy cảm chắc có lẽ đã cảm giác được. Chẳng phải cậu cũng hay có những loại dự cảm đó sao?” Diệp Thanh nói.



Tôi không chú tâm lắm mà gật đầu loạn xạ.



Phòng nghiên cứu vẫn là phòng nghiên cứu, nhưng tôi cảm thấy càng ngày càng bất an.



Tim đập như trống trận.



Diệp Thanh nói nhiều như thế hình như không bình thường lắm. Tôi không biết đây là ảo giác của mình, hay trực giác của tôi linh nghiệm.



“Đi về đi.” Diệp Thanh nói.



Giọng điệu của anh ta vẫn chẳng thay đổi gì.



Tôi thở phào một hơi, căng mặt ra, máy móc đứng dậy, rời khỏi phòng nghiên cứu.



Cánh cửa của phòng nghiên cứu đóng lại sau lưng tôi, nhưng mãi đến lúc tôi xuống lầu rời khỏi thôn Sáu Công Nông, thì mới cảm thấy như trút được gánh nặng trên người.