Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 647 : Mã số 070 - đối tượng tỏ tình (3)

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


“Vấn đề gì?”



“Trạng thái hiện tại của cô gái này chắc chắn là rất xấu…”



“Đó là đương nhiên! Cô ấy… Cô ấy đã thành như thế… Các anh chưa thấy đó thôi, cả người cô ấy… Cả cái nơ bướm trên đầu cũng rũ xuống… Cô ấy…”



“Anh Xa ạ, trạng thái mà chúng tôi nói là trạng thái tinh thần sau khi cô ấy biến thành ma hoặc linh hồn rời thân thể. Những cái anh nói cũng có thể bao hàm trong ấy. Hiện tại anh phải nhận biết rõ một sự thật, đó chính là cô ấy có thể sẽ làm hại đến anh đấy.”



“Sao cơ? Cô ấy… Ý tôi là nhìn cô ấy không… Suốt mấy ngày nay cũng không có gì… Sao lại… Cô ấy là một cô gái rất tốt mà… Cô ấy…”



“Anh Xa này, tạm thời không bàn đến sự nhận biết có hạn trong vài lần gặp mặt của anh với cô ấy, và hai người còn chưa từng trò chuyện trực tiếp với nhau. Mà là nói đến sau khi một người biến thành ma, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có những sự thay đổi. Chúng tôi cũng không hề loại trừ có một số người lúc còn sống có tâm trí cực kì kiên định, bất luận gặp phải chuyện gì, dù biến thành ma cũng đều có thể gìn giữ được bản chất của mình. Số đó cực hiếm nhưng những người như thế nếu gặp phải biến cố mới thì cũng sẽ có thay đổi.”



“…”



“Trên đời này không có thứ gì là tuyệt đối cả. Anh Xa, anh hiểu ý tôi muốn nói chứ?”



“… Cô ấy… có khả năng sẽ tấn công tôi?”



“Đúng thế.”



“… Thế… Thế thì phải làm sao? Tôi muốn giúp cô ấy… Tôi không có ý xấu, cái tin đó… Đáng lẽ lúc được chia sẻ thì tôi phải xóa đi… Nếu như lúc đó xóa đi…”



“Anh Xa, tôi muốn nói có một loại khả năng khác nữa.”



“Là gì?”



“Có khả năng cô ấy không định hại anh. Lý do cô ấy tìm anh thì chúng tôi vẫn chưa thể xác định được. Cho nên cũng tồn tại khả năng là cô ấy đang cầu cứu anh.”



“Hả!”



“Tiếp tục tiếp xúc, có lẽ anh sẽ có được nhiều thông tin hơn, để hỗ trợ chúng tôi tìm được cô ấy nhanh nhất có thể.”



“Vậy… Vậy tôi…”



“Cho nên chúng tôi cần phải xác nhận lại với anh, trong quá trình anh kể lại thì có nói dối chúng tôi điều gì không? Có bỏ sót chuyện gì không? Ngoài ra, chúng tôi cũng cần anh phải xác nhận lại, rằng anh có bằng lòng tiếp xúc với cô ấy không? Lúc nãy tôi đã nói rồi, có khả năng cô ấy sẽ làm hại anh. Cho dù ý định ban đầu của cô ấy không phải là làm hại anh, cũng không có bất kì hành vi tấn công nào, nhưng sự tồn tại của chính cô ấy cũng vẫn có khả năng sẽ ảnh hưởng xấu đến anh.”



“Tôi chỉ muốn giúp cô ấy! Tôi không nói dối các anh, việc tôi đã làm chỉ là đăng lên một mẩu tin, rồi ngày 20 tháng 5 đến tòa nhà nơi cô ấy làm việc và hôm qua có đến công ty của cô ấy tìm. Mấy lần tôi nhìn thấy cô ấy chỉ là như thế. Tôi vẫn không thể nói chuyện được với cô ấy… Tôi… Tôi cảm thấy cô ấy đang cầu cứu tôi, chứ không phải ghét tôi đâu!”




“Anh Xa, hôm qua lúc gọi điện thoại cho anh chúng tôi đã nói rồi. Hiện tại chuyện của cô Hầu nên giao cho phía cảnh…”



“Tôi nhìn thấy rồi!”



“… Anh nhìn thấy cô Hầu ư?”



“Đúng, tôi nhìn thấy cô ấy rồi.”



“Anh không đeo bùa hộ thân mà chúng tôi đưa cho anh sao?”



“…”



“Bây giờ chúng tôi sẽ đến câu lạc bộ Đại Thế Giới…”



“Cô ấy đã biến mất rồi…”



“Bây giờ anh có tiện đến phòng nghiên cứu không?”



“Được, bây giờ tôi sẽ qua ngay.”



Ngày 26 tháng 5 năm 2011, người ủy thác đến phòng nghiên cứu. File ghi âm 07020110526.wav.



“Mời anh ngồi.”



“… Xin lỗi, tôi đã không… đã không làm theo lời các anh nói.”



“Nói về tình huống anh nhìn thấy đi.”



“Hôm qua các anh gọi điện nói về những chuyện đó, suốt ngày hôm nay tôi đều… Tôi đã đi câu lạc bộ Đại Thế Giới kia. Chỗ đó ban ngày không làm việc, tôi không nhìn thấy ai cả. Tôi đã ngồi ở quán đối diện rất lâu mà vẫn không thấy có ai vào trong. Lúc đó… Tôi nghĩ ngợi rất nhiều… Sau đó tôi đã nhìn thấy…”



“Cô Hầu xuất hiện trong câu lạc bộ đó?”



“Không, không phải trong ấy, là ở bên ngoài. Tôi nhìn thấy cô ấy xuất hiện ở trên cầu thang. Cô ấy thình lình xuất hiện ở đó, từ trong không trung xuất hiện. Trên người cô ấy… Tôi nhìn thấy cô ấy bước xuống cầu thang, sau đó đi thẳng về hướng của tôi… Một chân cô ấy không có giày, chân kia thì mang giày cao gót. Suốt đoạn đường cô ấy đi qua, mặt đường đều lưu lại vết bùn đất. Lúc băng qua đường, cô ấy trực tiếp xuyên thẳng qua những chiếc xe… Đến trước mặt tôi… Tôi ngồi cạnh cửa sổ bằng kính… Cô ấy… Cô ấy trong chớp mắt đập tay lên mặt kính, bên trên… xuất hiện hai dấu tay… rồi cô ấy biến mất… Nhưng… Các anh xem cái này, dấu tay… dấu tay vẫn còn, những người khác cũng nhìn thấy! Những người trong quán đều nhìn thấy, chủ quán bảo nhân viên lau đi, còn hỏi tôi mấy dấu tay đó ở đâu ra nữa… Tôi…”



“Thế… lúc đó vẻ mặt của cô Hầu thế nào?”