Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 659 : Mã số 070 - đối tượng tỏ tình (15)

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


“Hả, như vậy cũng được sao?”



“Cậu không được, chúng tôi cũng không được. Gã ta giống như Huyền Thanh Chân Nhân vậy, sau này bắt đầu tu luyện.”



“Như vậy à…”



“Khoan khoan, nếu nói vậy thì biện pháp thâm hiểm mà Ma Cô nói kia phải hiệu quả hơn chứ?”



“Cái đó còn phải xem tình huống của gã ta thế nào. Nếu là mua bán người thì phải tìm những thôn làng ở vùng núi nghèo khổ hoang vu phải không? Một nhân vật có quyền lực ở Cảng Huy, e là không tiện để thường xuyên lui tới những nơi ấy. Loại phép thuật này chắc cần gã phải đến thu dọn, ở ngay sau khi các cô gái vừa chết tiến hành một vài xử lý, hơn nữa thời gian để có thể duy trì chắc cũng không dài lắm, hoặc nhu cầu của gã ta cực kì lớn, một vài con ma nô lệ thì không đủ được.”



“Chậc chậc…”



Âm thanh bên ngoài màn hình đến đây là hết, video tiếp tục được trình chiếu.



Nội dung nói chuyện của người thanh niên được tua nhanh, đến đoạn cô gái lên tiếng lần nữa thì tốc độ trình chiếu trở lại bình thường, âm thanh cũng đã qua xử lý.



Trước đó, cô gái nói chỉ mấp máy môi chứ không có tiếng, lần này thì đã có âm thanh rồi.



Chỉ nghe thấy giọng điệu của cô gái đã khác hẳn lúc nãy, vô cũng phẫn uất: “Là gã! Là gã đã giết tôi! Chính là gã! Ở chỗ đó! Cái quán cà phê đó! Cái câu lạc bộ đó! Anh giúp tôi đi! Anh giúp tôi đi! Tôi…”



Giọng nói của cô giái đột nhiên im bặt, biến thành những tiếng gào thảm thiết.



Thân thể của cô ta cũng xảy ra biến hóa, vết thương trên lưng nứt toác ra.



Video một lần nữa ở trạng thái tạm dừng.



“Cái này chính là phép thuật của gã ta đúng không?”



“Ừ…”



“Có nhận ra đó là phép thuật gì không, Linh?”



“Không chắc lắm, nhưng vẫn có thể đoán ra sự vận hành của nó một cách khái quát rồi.”



“Vậy thì có cách rồi?”



“Hừm…”



“Có vấn đề gì à?”




“Bây giờ cô tạm thời được tự do rồi, không bị người đó không chế nữa. Nhưng đây chỉ là tạm thời mà thôi.” Diệp Thanh chỉ ba người nằm dưới đất nói, “Cái giá phải trả cho chuyện này là máu của cha mẹ cô, chúng tôi gọi cô về đây, cũng cần phải có máu của anh Xa nữa.”



Cô gái nhìn cha mẹ mình, rồi lại nhìn nam thanh niên, nước mắt trào ra.



“Tôi… rốt cuộc tôi đã được cứu chưa?” Cô ta hỏi.



“Đây chỉ là tạm thời thôi.” Diệp Thanh nói.



Cô gái siết chặt nắm tay, vẻ mặt cũng thay đổi.



“Hầu Gia Ninh, bây giờ trong tay cô có dao rồi. Cô nhìn thấy cái túi vải trên người mình không?”



Cô gái cúi đầu nhìn xuống.



“Bên trong có một cái hộp gỗ.”



Theo lời hướng dẫn của Diệp Thanh, cô gái rút cái hộp ra, sau khi mở nắp, tay cô run lên, xém tí nữa đã làm rớt cái hộp.



“Cái đó có chút buồn nôn, nhưng nếu cô muốn được giải thoát thì chỉ có thể làm như thế. Xin yên tâm, nguồn gốc của thứ này rất chính quy, là rắn nuôi để ăn, bây giờ chúng đang trong trạng thái hôn mê. Xin cô lấy nó ra, đặt vào trung tâm trận pháp dưới chân cô, chính là vòng tròn hình bầu dục đó.”



Cô gái run rẩy lấy một con rắn từ trong chiếc hộp ra, rồi hấp tấp ném con rắn vào chỗ mà Diệp Thanh nói.



“Chính là chỗ đó, dùng con dao cô đang cầm đâm xuống.” Diệp Thanh tiếp tục chỉ dẫn.



Cô gái quỳ xuống, hai tay cầm chặt con dao, nhắm mắt lại, dùng dao đâm lên mình con rắn.



Con rắn quằn quại trên sàn.



Lưu Miểu la lên: “Không được buông tay. Nhất định phải giữ chặt ở vị trí đó!”



Cô gái mím chặt môi, dùng hai tay ấn mạnh con dao xuống.



Sự vùng vẫy của con rắn dần yếu đi, cuối cùng dừng hẳn lại.



Lúc này hiện tượng kì quái đã xảy ra.



Trên da của cô gái chợt xuất hiện hoa văn của loài rắn, xung quanh mắt và thân thể của cô đều hiện ra ảo ảnh của rắn.