Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 661 : Hối hương

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Tôi không gấp hồ sơ mà vội vàng gọi điện thoại cho Trần Hiểu Khâu.



Trong đoạn file ghi âm của cha Vương Du có nhắc đến địa điểm sau cùng mà Vương Du xuất hiện là ở Hối Hương. Vương Du bị nghiện ma túy, Trần Lập và Trương Quỳnh là người chọc phải băng đảng ma túy, họ cuối cùng đều biến mất ở Hối Hương.



Tôi cảm thấy đây là một manh mối rất quan trọng.



Mặc dù gã Chu Áo kia xem như đã chết, nhưng đồng bọn sót lại vẫn còn tồn tại thì sao?



Điện thoại được kết nối, tôi kể lại chi tiết sự việc trong bộ hồ sơ cho Trần Hiểu Khâu nghe.



Thái độ của Trần Hiểu Khâu vẫn như bình thường, lập tức nhận lời với tôi là sẽ thông báo cho Trần Dật Hàm biết, còn nói thêm: “Địa điểm tên là ‘Hối Hương’ kỳ thực không ít, đồng âm không đồng chữ, có cả đồng âm đồng chữ nữa.”



Tôi ngơ ngác: “Có lẽ là cùng một địa điểm… Phải rồi, không biết nhóm Thanh Diệp có cung cấp manh mối này cho cảnh sát không…”



Chuyện của Vương Du được coi là một khúc nhạc đệm xen vào, kỳ thực cũng không có quan hệ gì với nội dung ủy thác mà họ tiếp nhận.



Tôi ngắt cuộc gọi với Trần Hiểu Khâu, quay qua gọi cho Cổ Mạch.



Cổ Mạch ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi Nam Cung Diệu



“Những manh mối tìm được lúc đó đều đã nói cho Lý Tinh Phương rồi, có lẽ ông ta cũng đã báo lại cho phía cảnh sát đang tra án rồi.” Giọng Nam Cung Diệu từ đầu dây bên kia vang lên, khoảng cách khá xa.



Cổ Mạch hỏi tôi: “Nghe thấy rồi chứ?”



Tôi vô lực, chỉ có thể trở thành loa truyền thanh, nói chuyện này với Trần Hiểu Khâu.



Trần Dật Hàm sẽ dễ dàng điều tra rõ vụ này hơn chúng tôi rất nhiều.




Về điểm này, ông ấy khác hẳn với những “Sếp Già” bên Cục chế tạo Khánh Châu và cũng không giống chúng tôi, ông ấy hoàn toàn có thể không cần quan tâm mà đứng bên ngoài.



Điều này khiến tôi không khỏi nhớ đến Chu Áo, vừa nghĩ đến thì tôi liền vội vàng xua tan cái ý nghĩ đó đi. Chu Áo lòng dạ độc ác, đối với việc bắt cóc, buôn ma túy và giết người có thể tránh khỏi sự truy cứu trên phương diện pháp luật, nhưng trên thực tế thì chắc chắn là có liên quan. Còn Sếp Già chỉ là lựa chọn yên ổn lo lấy thân mình, không hề có ý muốn hại chúng tôi, nên hoàn toàn không thể đánh đồng ông ấy với Chu Áo được.



Thời gian được định là sau cuối tuần này, công việc của chúng tôi trở nên bận bịu vô cùng. Tuy Sếp Già là một người hiền hòa dễ gần, cũng giống như mấy ông cụ vui tính trong khu dân cư, nhưng người ta dù sao vẫn là lãnh đạo cấp trên của chúng tôi. Trước mặt của lãnh đạo, những điều cần phải biểu hiện vẫn phải biểu hiện.



Mãi cho đến lúc cuộc họp tuyên truyền diễn ra, chúng tôi đều trong trạng thái bận rộn với công việc.



Năng lực diễn thuyết của Sếp Già thì khỏi phải bàn, đứng trước một đám đông toàn ông già bà cả, sức thuyết phục của ông ấy còn mạnh mẽ hơn chúng tôi cả trăm lần.



Hơn nữa như Sếp Già đã nói, một năm nay thôn Sáu Công Nông không hề yên ổn, những người có quyền tài sản ở đây có lẽ đều còn nhớ đến Thanh Diệp, nhớ đến Diệp Thanh, nên đối với việc giải tỏa di dời đều giơ hai tay hai chân lên tán thành. Trong cái thế lớn mạnh ấy, việc thương lượng về mức đền bù cũng trở nên thuận lợi dễ dàng.



Sếp Già giới thiệu các chính sách xong thì chuyển qua giảng giải ưu khuyết điểm của từng phương án khác nhau, tiếp đó lại giải đáp một số câu hỏi rồi lên xe rời đi.



Nhóm năm người chúng tôi ở lại, tiếp tục tư vấn riêng cho mọi người.



Trung tâm tổ chức hoạt động của thôn Sáu Công Nông ồn ào như một cái chợ vậy.



Người đang ngồi trước mặt tôi từ đầu đến cuối vẫn là dì Từ, người ở sát vách với Đào Hải kia. Câu hỏi của bà không nhiều, nhưng bà vừa hỏi xong thì bên cạnh lại có người chen vào, khiến bà cũng gật đầu theo, vẻ mặt đầy nôn nóng nhìn tôi, cũng không nhường chỗ ngồi nữa.



“… Còn mấy ngày nữa là đến kì thi đại học rồi. Cháu gái tôi đang ở chỗ tôi. Bây giờ sắp giải tỏa rồi, thế thì chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến nó sao? Các phiếu đăng ký thi nó đều điền xong cả rồi, phương thức liên lạc nó cũng điền ở bên này.” Một bà cụ ở bên cạnh dì Từ tỏ vẻ vô cùng khó xử.



Tôi vẫn chưa kịp lên tiếng thì dì Từ tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi: “Sao không điền thông tin bên chỗ con dì?”



“Hai vợ chồng nó đều bận bịu cả, trong nhà thường không có người. Điền thông tin liên lạc bên đó, đến lúc người ta gửi đến mà trong nhà không có ai thì biết làm sao?” Bà cụ mặt đầy lo lắng nói.