Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 668 : Mã số 036 - đứa trẻ ma trong giấc mộng (7)
Ngày đăng: 16:49 30/04/20
“Không, không đem chôn. Mà tôi cũng không biết thằng bé bây giờ đang nằm ở đâu nữa. Hai đứa nó về, nói là sẽ mua đất chôn cất, cứ đưa tiền cho chúng nó là được, sau đó thì chúng nó lại mất tích. Duy Duy bị đưa đến đâu tôi cũng không biết. Lúc đó tôi cứ đi theo gặng hỏi thằng nhỏ ở đâu suốt, nhưng chúng nó bực mình. Về sau thì chúng nó thường không thấy người đâu, tôi cũng dần dần quên đi.”
“Bây giờ ông không liên lạc được với họ nữa phải không?”
“Phải, không liên lạc được. Lúc chúng nó thiếu tiền thì mới mò về.”
“Lần gần đây nhất là khi nào?”
“Có lẽ khoảng hai ba tháng trước. Lúc đó tôi đưa cho chúng hơn hai nghìn tệ, chúng ăn một bữa cơm rồi xách đồ đi luôn.”
“Cảm ơn ông Liễu.”
“Các cậu… Các cậu thực ra là tìm hai đứa nó đúng không?”
“Nghề nghiệp của chúng tôi lúc trước đã nói với ông rồi.”
“À…”
Ngày 29 tháng 5 năm 2006, nhận được cuộc gọi của người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 200605292138.mp3.
“Chào chị Thang, chị có phát hiện gì mới sao?”
“Tôi… bây giờ… bây giờ đang ở nhà tôi... Nó đang ở trước… trước mặt tôi…”
“Ý chị là đứa trẻ đó phải không?”
“Phải! Nó đang ở… ở trước mặt tôi… Tưởng Chí Quốc không nhìn thấy, chỉ có tôi thấy, bây… bây giờ tôi không phải nằm mơ đúng không?”
“Đương nhiên là không. Chị có đeo bùa hộ thân không?”
“Có có… ở đây… tôi có thể sờ thấy.”
“Bùa hộ thân có phản ứng gì không?”
“Phản ứng? Phản ứng gì?”
“Nóng, nó có nóng lên không?”
“Không, không… Á!”
“Chị Thang làm sao vậy?”
“Tưởng Chí Quốc… Anh làm gì đó!”
“Đợi chút, thi thể của nó thì sao? Thi thể nó vẫn ở trong mộ dưới quê tôi!”
“Thi thể đó đã được người ta làm pháp sự siêu độ rồi. Sử dụng lại thì khả năng thành công sẽ rất thấp.”
“Nhưng dù sao vẫn có thể thử, những pháp sự đó vẫn chưa thành công mà.”
“Nếu anh có thể liên lạc được thì chúng tôi có thể xem tình huống bảo tồn của thi thể đó, lúc ấy sẽ quyết định có sử dụng được không.”
“Vậy được.”
Ngày 30 tháng 5 năm 2006, phân tích file ghi âm. File ghi âm 200605292138G.wav.
“… Anh đặt nó xuống ngay! Tưởng Chí Quốc, anh đặt nó xuống! Sao anh lại…”
Click!
“Không có âm thanh. Chị ta thật sự sinh ra ảo giác?”
“Nếu có âm thanh thì chắc đó cũng chỉ là âm thanh mà mỗi mình chị ta nghe được.”
“Thật là phiền phức… Nam Cung, chỗ cậu tìm được gì rồi?”
“Tìm được thông tin sử dụng thẻ ngân hàng và chứng minh thư của họ, nhưng địa điểm không cố định, hơn nữa khoảng cách thời gian cũng rất dài.”
“Họ làm gì thế nhỉ? Trốn nợ à?”
Ngày 2 tháng 6 năm 2006, nhận được cuộc gọi của Tưởng Chí Quốc. File ghi âm cuộc gọi 200606021122.mp3.
“A lô, cho hỏi anh là…”
“Tôi là Tưởng Chí Quốc.”
“Anh Tưởng, anh lấy được thi thể của đứa bé rồi sao?”
“… Không được… Mẹ tôi… mấy lần làm pháp sự đó, tro cốt đứa bé đều bị sử dụng hết rồi, chẳng còn gì cả.”
“Ồ, là vậy à. Thế thì cách đó không thể dùng được.”
“Ừm… Các cậu thật sự có thể tìm được thi thể sao? Có thể tìm được hai người đó không?”
“Đã có chút manh mối rồi.”