Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 680 : Chủ nhân thân yêu của tôi (5)

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Trong tầm mắt của tôi, hay là nói, trong tầm mắt của con gấu Teddy đó là bộ dáng chân thành đáng tin cậy của Trương Sơn. Lúc này ánh mắt của anh ta nhìn con gấu Teddy rất bình tĩnh, nhưng rõ ràng là anh ta cùng con gấu Teddy đã kéo dài khoảng cách, đặc biệt là để cho đứa trẻ trong lòng anh ta cùng con gấu Teddy kéo dài khoảng cách. Ý muốn bảo vệ đứa con của anh ta rất rõ ràng.



Lữ Xảo Lam ôm chặt lấy con gấu Teddy, không lên tiếng.



Không lên tiếng cũng là một loại thái độ ngầm thừa nhận.



Trong lòng của cô ấy có lẽ đã đồng ý với quan điểm của Trương Sơn. Cũng có thể là vì cô ấy không nghĩ ra cách nào phản bác lại anh ta.



Trương Sơn thở dài, “Anh đưa con ra ngoài đi dạo trước. Về chuyện này... Hiện tại con còn nhỏ vẫn chưa biết đi nên chúng ta chú ý một chút là được rồi. Đợi đến khi nó có thể chạy khắp nơi thì những con gấu này...”



Lữ Xảo Lam và Trương Sơn không thuê bảo mẫu, cha mẹ cũng không cùng bọn họ sống chung.



Phân đoạn tôi đang xem này có lẽ là trong khoảng thời gian Lữ Xảo Lam nghỉ thai sản, về sau hai vợ chồng họ giải quyết vấn đề chăm sóc con cái như thế nào thì tôi cũng không rõ, nhưng tóm lại là không có khả năng hai người trông chừng con cả ngày mãi được.



Trương Sơn ôm con ra ngoài.



Lữ Xảo Lam xoắn xuýt ôm con gấu Teddy, rồi nhìn những con Teddy trong tủ kính, cắn môi.



Cô cầm điện thoại di động, lướt đến tên “Thanh Diệp” trong danh bạ rồi gọi đi.



Tôi nhìn chằm chằm màn hình di động xuất hiện biểu tượng đang gọi đi, tâm tình có chút trập trùng.



Chẳng lẽ đây là lúc Diệp Thanh lấy đi những con gấu Teddy kia? Vậy những vết thương và vết bẩn trên người chúng nó từ đâu mà có?



Điện thoại không kết nối.



Tôi có chút bất ngờ, rồi bắt đầu thấy lo lắng.



Vì sao không gọi được?



Chẳng lẽ đám người Thanh Diệp đã xảy ra chuyện gì sao?



Hiện tại chắc là năm 2016 nhỉ, cũng có thể đã đến năm 2017 rồi. Vừa nãy, lúc Lữ Xảo Lam gọi điện thoại thì tôi chỉ thấy được giao diện trong danh bạ điện thoại cô ấy, không thấy được ngày tháng.



Nếu như là lúc này thì nhóm người Thanh Diệp có lẽ đã...



Diệp Thanh sắp phải chết rồi sao?



Tim của tôi đập thình thịch.



Lữ Xảo Lam để điện thoại di động xuống rồi nói với gấu Teddy: “Chị sẽ đi tìm những người kia giúp đỡ, bọn họ nhất định sẽ có cách. Các em yên tâm, chị sẽ không vứt bỏ các em đâu.”



Lữ Xảo Lam trịnh trọng nói, còn dịu dàng sờ lên đầu của con gấu Teddy.
Tôi không nhìn thấy biểu cảm của Lữ Xảo Lam, nhưng cảm giác được con gấu Teddy đang nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay của cô ấy.



Lữ Xảo Lam cúi đầu xuống, đổi một tư thế khác ôm lấy gấu Teddy.



Bốn mắt nhìn nhau, mặc dù trong đôi mắt đó chỉ là một viên thủy tinh, nhưng bầu không khí giữa bọn họ dịu dàng mà yên tĩnh.



“Được.” Lữ Xảo Lam hôn lên trán gấu Teddy.



Gấu Teddy bị bỏ vào bên trong thùng giấy, đặt ở một góc trong phòng.



Thùng giấy không đóng chặt, có thể nhìn thấy trần nhà và tia sáng bên ngoài.



Thời gian trôi qua rất nhanh, ngẫu nhiên cũng có thể nghe được một chút âm thanh, Lữ Xảo Lam sẽ mở thùng giấy ra, ôm lấy một con gấu Teddy.



Cuối tuần có ánh nắng thì cô ấy sẽ đem gấu Teddy bày ra ở ban công để phơi nắng.



Nhưng cơ hội như vậy càng ngày càng ít đi.



Công việc của Lữ Xảo Lam dường như bắt đầu trở nên bận rộn, con của bọn họ đã trưởng thành, có thể chạy nhảy tung tăng khắp nơi như Trương Sơn đã nói.



Thùng giấy bị khép lại, phía trên có một vật nặng đè lên.



Cách một lớp giấy gấu Teddy có thể nghe được tiếng cười tiếng khóc của trẻ con ở bên ngoài.



Một khoảng thời gian dài không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.



Tôi cảm giác được không khí bên trong xảy ra biến hóa, không phải là xuất hiện cái gì, mà là thiếu đi cái gì đó.



Tâm tình của gấu Teddy càng ngày càng nặng nề.



Tôi bỏ ra chút thời gian mới hiểu được, cái bị thiếu đi chính là linh hồn của gấu Teddy. Một số con gấu Teddy đã trở thành gấu bông bình thường, không thể hoạt động như xưa được nữa.



Mất đi sự yêu thương của chủ nhân thì bọn chúng cũng mất đi nguồn gốc của năng lực.



Khi thùng giấy được mở ra, lúc mà một lần nữa được nhìn thấy ánh sáng thì tôi cũng không biết đã trải qua bao lâu rồi.



Bên ngoài rất náo nhiệt, âm thanh ồn ào, có tiếng của Lữ Xảo Lam và những người khác.



“Những thứ này cũng phải dọn sao? Có nhiều thứ không còn dùng đến nữa thì nên vứt đi. Đến nhà mới chúng ta sẽ mua sau, chuyển đến dọn đi rất phiền phức.”



Người nói chuyện là một bà lão xa lạ, tay nắm lấy thùng giấy, đầu xoay về sau, đang nói chuyện với những người khác.