Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 688 : Khởi hành (3)

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


“Đúng vậy, tôi là Trang Thao. Mời đi bên này.”



Sau khi người đàn ông vừa nói xong thì một lần nữa tôi cảm thấy cái thùng bị lắc lư.



Trong lòng tôi có chút lo lắng.



Cái giọng nói nghe được trong cuộc điện thoại lần trước chính là của người đàn ông này. Mặc dù không cảm nhận được có âm khí, nhưng tôi vẫn cảm thấy nguy hiểm.



Tôi muốn nhắc nhở Trần Hiểu Khâu, nhưng gấu Teddy không chịu cử động nên tôi hoàn toàn không có cách nào để cử động.



Trang Thao lại lên tiếng lần nữa, anh ta đang hỏi về chuyện của cái thùng.



“Cô đang mang theo thứ gì vậy? Chất đầy một cái thùng to như thế... Có cần tôi giúp một tay không?”



“Không cần.” Trần Hiểu Khâu từ chối, sau đó lại hỏi, “Chú út của tôi rốt cuộc là mất tích như thế nào?”



Tôi nghe được hai tiếng bước chân ngoài kia có sự thay đổi.



“Đội trưởng Trang.” Có người đang chào hỏi với Trang Thao.



Trang Thao nhân dịp này bỏ qua câu hỏi của Trần Hiểu Khâu.



Tiếng bước chân lại có sự thay đổi, chắc là đang đi từ đất xi măng ở ngoài vào trong nhà.



Tiếng ồn ào bên ngoài trở nên nhiều hơn, những âm thanh đan xen vào nhau một cách hỗn loạn. Nghe tiếng thì chắc là đang ở Cục Cảnh sát. Đại đa số những người ở đây nói chuyện đều mang theo giọng địa phương, tôi nghe không rõ lắm, cũng không biết cụ thể là bọn họ đang nói cái gì.



Tiếng mở cửa và tiếng đóng cửa vang lên, những tiếng ồn ào ngoài kia cũng giảm đi một nửa.



“Cô Trần, mời ngồi.” Trang Thao nói.



Có tiếng kéo ghế vang lên.



Cái thùng bị bỏ xuống, không còn cảm giác xóc nảy nữa.



Trang Thao hắng giọng rồi nói, “Tình hình hiện tại là như thế này...”



Anh ta đang nói giữa chừng thì bỗng khựng lại.



Trần Hiểu Khâu cũng không có thúc giục.



Dường như trong căn phòng này chỉ có người không nhìn thấy đứng một bên là tôi là đang sốt ruột thôi.




“Cô Trần? Cô Trần?!”



Lúc này bỗng vang lên những tiếng bước chân “cộp cộp cộp”, ngoài ra còn có tiếng mở cửa sổ, kèm theo đó là tiếng hét của Trang Thao.



“Cô Trần! Cô Trần, cô đang ở đâu? Mẹ nó! Chuyện gì đang xảy ra vậy?”



Tim tôi cũng đập loạn nhịp.



Trần Hiểu Khâu biến mất như vậy sao?



Thoáng chốc, tôi giật mình tỉnh giấc.



Tôi nhìn lên trần nhà trong phòng ngủ, vẫn còn chưa hoàn hồn lại được.



Tôi nghĩ không ra là đã xảy ra chuyện gì, giấc mơ đêm nay chỉ càng khiến cho đầu óc tôi trở thành một vũng mơ hồ, ngoài ra còn có cảm giác sợ hãi.



Chuông báo thức điện thoại bỗng vang lên.



Một lúc lâu sau tôi mới phản ứng lại được, nhấn tắt chuông báo.



Tôi có hẹn với Lữ Xảo Lam sẽ khởi hành lúc sáng sớm, chúng tôi sẽ đi chuyến bay sớm nhất, sau đó lại chuyển sang đi xe.



Tôi không chào tạm biệt cha mẹ và em gái.



Không chào tạm biệt giống như chỉ là đang đi làm bình thường, sẽ quay về nhanh thôi.



Đi đến sân bay, tôi thấy tinh thần của Lữ Xảo Lam rất tốt, nhưng tâm trạng của tôi lại không tốt lên một chút nào.



Suy nghĩ một hồi, tôi quyết định kể cho Lữ Xảo Lam nghe về một số tình huống ở Hối Hương.



Lữ Xảo Lam nghe xong thì giật mình, sau đó vẻ mặt cô ấy trở nên nghiêm túc hẳn.



“Tôi biết rồi. Anh yên tâm, tôi sẽ không gây rắc rối gì cho anh đâu.” Lữ Xảo Lam cam đoan.



Tôi chỉ có thể cười khổ.



Trên thực tế, tôi cũng không biết phải làm gì.



Những gì tôi có thể làm, chính là nhắn tin cho nhóm Tí Còi và Cổ Mạch, kể lại nội dung giấc mơ tối qua. Đến Hối Hương rồi mong là sẽ có thể bắt gặp được một vài con ma ở đó, sau đó tôi có thể thông qua cảnh mộng mà nhìn thấy được đầu đuôi chuyện này.