Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 692 : Đến nơi (4)
Ngày đăng: 16:49 30/04/20
Nghe Trần Tử An nói thì tôi mới phát hiện ra rằng, cái cảm giác khác thường mà Hối Hương mang lại cho tôi không chỉ là môi trường và bầu không khí, mà trên hết đó là cảnh vật vốn có ở nơi đây.
Trần Tử An sinh ra và lớn lên ở đây, còn tôi thì sinh ra và lớn lên ở thành phố Dân Khánh. Ở Dân Khánh cũng có những tòa nhà thấp nhưng đa số nó tập trung ở khu dân cư, nhiều nhất cũng chỉ cao năm, sáu tầng. Còn khi vào thành phố thì chỉ cần ngẩng đầu là đã có thể nhìn thấy một đến hai tòa cao ốc, những chung cư cao tầng hay những tòa nhà văn phòng. Tóm lại là nhìn mãi quen mắt, còn có những quảng trường thương mại phồn vinh hay những trường đại học tuy không được cao nhưng không khí rất nhộn nhịp.
Ở Hối Hương thì lúc nào cũng là một bầu không khí ảm đạm, nó khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Cũng có thể là do tôi không tìm được tòa nhà cao tầng nào có thang máy nên vậy.
Sắc mặt tôi trở nên cực kì khó coi.
Trong giấc mơ, tôi không nhìn thấy được bất cứ thứ gì, nhưng tôi đã nghe được tiếng thang máy. Trần Hiểu Khâu đi với người cảnh sát họ Trang kia, tiếng bước chân và dừng lại đều chứng minh được là họ có đi thang máy.
“Ở đây không có khách sạn nào có thang máy thật à?” Tôi buột miệng hỏi lại.
Trần Tử An khởi động lại xe, tiến về phía Cục Cảnh sát, miệng lên tiếng trả lời: “Cái này tôi không rõ lắm. Dù sao ở chỗ Hối Hương này thì tôi chỉ thấy thang máy trong bệnh viện và trong khu trung tâm thương mại mà thôi.”
Pháp luật có quy định về những nơi bắt buộc phải có thang máy, những tòa nhà thấp và trung tâm thương mại nhỏ không thể tự ý lắp đặt thang máy để tăng chi phí, tăng giá nhà.
Tôi lập tức lấy bản đồ ra tra.
Trần Tử An chủ động nói: “Phải rồi, ở ngã rẽ đằng sau, các cậu có nhìn thấy tòa nhà màu trắng kia không? Đó chính là bệnh viện lớn nhất chỗ chúng tôi.”
Tôi và Lữ Xảo Lam cùng quay đầu lại.
Tòa nhà màu trắng mà ông ta nói thực chất là một tòa nhà có màu xám, tường thì dơ bẩn, có vẻ như đã rất lâu rồi chưa có người lau dọn. Nguyên vật liệu lúc bắt đầu xây dựng cũng không phải là loại chống bụi bẩn.
“Người bạn đã mất tích của các cậu nói rằng mình đã đi vào thang máy à? Là thang máy của khách sạn ư?” Trần Tử An tràn đầy tính tò mò hỏi.
Đối với loại thái độ này của Trần Tử An, tôi cảm thấy rất chán ghét.
“Có khi là gặp ma dẫn đường rồi. Lần cuối cùng các cậu liên lạc với nhau là khi nào? Có cần tôi quay đầu xe đưa các cậu đến bệnh viện trước để tìm thử không? À, các cậu đến Cục Cảnh sát có thể sẽ thuận tiện hơn nhiều, nói trực tiếp với cảnh sát rằng nơi liên lạc cuối cùng là trong bệnh viện, như vậy thì họ sẽ cho người đến đó điều tra.” Trần Tử An rất nhiệt tình nghĩ cách giùm chúng tôi.
Tôi không lên tiếng.
Chuyện này quả thật rất kì lạ.
Lữ Xảo Lam vốn muốn đi tiếp nhưng nhìn thấy tôi không động đậy thì không hiểu quay đầu nhìn tôi.
Tôi nhìn vào ánh mắt cũng đầy nghi hoặc của Vương Tiểu Bằng và Cục Cảnh sát phía sau lưng anh ta, nói: “Cuộc gọi sau cùng mà tôi nhận được, cảnh sát Trang kia có lẽ là ở khách sạn. Anh ta đã đưa bạn tôi đến khách sạn để xem xét hiện trường. Bạn của tôi là người nhà của Cục trưởng thành phố Dân Khánh, Cục trưởng Trần.”
Ánh mắt của Vương Tiểu Bằng dần dần trở nên nghiêm túc.
“Khách sạn mà bên anh đã sắp xếp....” Tôi đang muốn nói tiếp.
Vương Tiểu Bằng xua tay, ngắt ngang lời tôi, “Ý anh là, cảnh sát Trang dẫn bạn anh đến khách sạn để tìm hiểu về hiện trường mất tích của Cục trưởng Trần? Và vào lúc ấy bạn anh cũng đã mất tích tại đó?”
Tôi gật đầu.
Ông cảnh sát già lúc nãy quay qua, sắc mặt thay đổi liên hồi rồi thở dài một hơi.
Vương Tiểu Bằng quay đầu lại, nhìn về phía ông cảnh sát già kia.
“Đồng chí, anh xem, tôi đã nói rồi mà, ở chỗ chúng tôi rất tà môn. Bọn họ đã gặp phải ma dẫn đường, rồi bị ma bắt đi mất.” Ông cảnh sát già lên tiếng.
Tôi mờ mịt nhìn Vương Tiểu Bằng rồi lại nhìn ông cảnh sát già kia.
Sắc mặt của Vương Tiểu Bằng rất khó coi, “Chuyện vớ vẩn như ma dẫn đường cũng chỉ có mấy ông tin!”
Ông cảnh sát già kia lắc đầu liên tục.
Vương Tiểu Bằng quay qua nhìn tôi, vẻ mặt căng thẳng, “Mời hai người vào trong. Chúng tôi cũng đang thảo luận về vụ án này và đã tra ra một vài manh mối…”
Nói đến đây thì sắc mặt anh ta trở nên âm trầm.