Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 707 : Quy định ở hối hương (4)

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Gấu Teddy đã xác định được vị trí của Mạnh Hoa đang đứng.



Mạnh Hoa lập tức có cảm giác giống như đang bị một con thú dữ nào đó nhìn chằm chằm.



Tôi đương nhiên cũng có cảm giác giống như Mạnh Hoa.



Nửa thân dưới của gấu Teddy có thứ gì đang nhô ra từ ngay chỗ chân bị cụt. Sau đó, có một ngón tay nhô ra từ chỗ đó, rồi đến ngón thứ hai.



Cả một bàn tay nhô ra từ chỗ cái chân bị cụt, bàn tay đó chống xuống đất, nâng đỡ cơ thể của gấu Teddy.



Cậu học sinh đã không còn cảm thấy đây là cha của mình nữa. Vẻ mặt cậu ta lộ ra sự sợ hãi, liên tục lùi về phía sau.



Gấu Teddy không hề nhìn về phía cậu học sinh mà xông về phía Mạnh Hoa.



Tôi nhìn ánh sáng phát ra từ trên người gấu Teddy, sau đó lại nhìn ánh sáng yếu ớt phát ra trên người cậu học sinh qua khóe mắt của Mạnh Hoa, nhất thời không biết tâm trạng của mình lúc này là gì.



Mạnh Hoa không suy nghĩ nhiều như tôi. Ông ta đang cảm thấy rất khẩn trương và còn tràn đầy sự sợ hãi nữa.



Tôi có thể cảm nhận được sự xao động của luồng âm khí xung quanh. Mạnh Hoa đang cố làm gì đó, rất có thể đây chính là cách mà ma quỷ ở Hối Hương đối phó với khách lạ.



Nhưng bước chân của gấu Teddy không hề bị ngăn trở.



Nói đúng hơn thì đó cũng không được gọi là bước chân nữa.



Cái tay nhô ra từ trong cơ thể của gấu Teddy rất linh hoạt, ngón tay thon dài, trông có vẻ như là bàn tay của phụ nữ. Bàn tay đó giống như một con nhện vậy, năm ngón tay luân phiên nhau cử động, phối hợp nhịp nhàng với cái chân kia.



Cái tai người trên đầu gấu Teddy cũng đang cử động. Tuy Mạnh Hoa không lên tiếng, nhưng có lẽ nó đã nghe được tiếng động khác nên cứ tiến về phía Mạnh Hoa.



“Cứu tôi với người dẫn đường! Mẹ kiếp, ông ra đây đi!” Mạnh Hoa gấp đến độ hét lên, lại nhìn về phía gấu Teddy: “Tôi chưa từng làm gì cả! Chưa từng làm gì những người quái dị cả! Tôi cũng chưa từng làm hại dân ngoại tỉnh! Tôi chỉ muốn chăm sóc cho con trai tôi, tôi chỉ muốn ở bên con trai thôi!”



Bước chân gấu Teddy bỗng dừng lại.



Ngón tay của cái bàn tay đó đang gõ xuống đất, có chút giống với hành động vô thức lúc đang suy nghĩ của một vài người.



Mạnh Hoa thật sự đang rất sợ hãi.



Lúc ông ta đối phó với những người kia thì rất mạnh dạn, còn có vẻ như là rất thuần thục nữa, nhưng khi gặp phải người khách quái dị thì hình như lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Gấu Teddy vẫn đi với cái dáng kỳ quái đó.



Mạnh Hoa đã mất đi sức phản kháng, ngã bệt xuống đất.



Luồng âm khí đặc sệt lúc nãy nhạt dần, rồi im lặng biến mất.



Gấu Teddy há mồm to đầy máu nhắm thẳng Mạnh Hoa, vươn cổ ra cắn vào chân của ông ta rồi nuốt xuống bụng.



Mạnh Hoa ngay cả âm thanh cũng không phát ra được, cả người vô lực.



Có hai hàng nước mắt tuôn ra từ trong hốc mắt của ông ta.



Tôi cảm nhận được tâm trạng đau khổ của Mạnh Hoa.



Bây giờ tôi nên thoát khỏi giấc mơ này, hay là cố gắng tìm cơ hội sử dụng năng lực đặc biệt?



Nếu như năng lực của tôi được hồi phục lại, vậy thì tôi sẽ có thể mang theo con gấu Teddy này về “hiện tại”.



Tôi phân biệt cảm giác của mình, cơn đau là thật, nhưng dường như tôi không hề bị thương. Gấu Teddy chỉ tấn công vào Mạnh Hoa thôi.



“Cha!” Cậu học sinh đột nhiên hét lên, nhìn về phía Mạnh Hoa, hai cha con nhìn nhau, vì vậy mà lúc này tôi cũng chỉ nhìn thấy được cậu học sinh.



“Rời khỏi đây đi! Đừng quay về nữa! Đừng bao giờ quay về Hối Hương nữa!” Mạnh Hoa dùng hết sức mình kêu lên.



Tay của tôi, nói đúng hơn là tay của Mạnh Hoa, đột nhiên có cảm giác đau đớn. Tôi nhận ra rằng gấu Teddy đã cắn vào tay của ông ta. Tôi liền cố gắng sử dụng năng lực đặc biệt của mình. Chỉ cần dùng được năng lực đặc biệt, chỉ cần mang theo con gấu Teddy quay về...



Tôi cảm thấy bên dưới thân mình rất mềm, cậu học sinh trong tầm mắt cũng biến mất. Dáng vẻ hoang mang của cậu ta trong một giây trước tôi còn nhớ rất rõ, nhưng bây giờ cái tôi nhìn thấy lại là trần nhà của khách sạn.



Tôi khẽ cử động tay trái của mình, có cảm giác ấm ấm.



Tôi lập tức bật dậy, mở đèn lên, nhìn về phía tay trái của mình.



Gấu Teddy đang ngậm chặt bàn tay trái của tôi, đôi mắt làm bằng hai viên thủy tinh của nó thì ngơ ngác nhìn về phía tôi.



Một lúc sau, nó đưa hai tay chống xuống giường, lùi về phía sau, nhả bàn tay tôi ra.