Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 718 : Câu chuyện thứ nhất (4)
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Tôi kêu lên rất vội, kĩ thuật lái xe của Trang Hoài cũng rất tốt, ở nơi vắng như thế này mà vẫn tuân thủ luật giao thông, từ từ dừng xe lại.
Trần Tử An ở phía sau vừa mới hét lên một tiếng thì tôi đã mở cửa xuống xe rồi.
Lữ Xảo Lam không yên tâm nên cũng xuống theo, cô ấy vẫn ôm gấu Teddy, hỏi tôi phát hiện ra cái gì.
Lúc này, Trang Hoài và Trần Tử An cũng đi theo xuống.
Tôi nhìn thẳng vào cái cột mốc đó.
Từ đây nhìn qua thì chỉ có thể nhìn thấy đám cỏ dại mọc cao thôi.
Tôi chạy bước nhỏ tới bên cạnh cột mốc, nhưng không ngừng mà chạy qua cột mốc mấy bước mới dừng lại, rồi lại quay người từ từ đi lướt qua cột mốc.
“Sao thế, sao thế?” Trần Tử An không dám thở mạnh, nhưng trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Tôi quay đầu nhìn về phía đám cỏ đó.
“Cậu phát hiện ra cái gì vậy?” Trang Hoài hỏi lại câu mà Lữ Xảo Lam vừa hỏi.
Nói thật thì tôi cũng không biết phải nói sao.
Chỉ là sau khi nghe những lời đó của Trang Hoài thì trong lòng tôi có khúc mắc, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Cái cảm giác này rất kì lạ.
Không phải dự cảm không hay, cũng không phải cảm nhận được âm khí. Chỉ là điểm đáng ngờ mà Trang Hoài nói cùng lắm cũng chỉ là đáng ngờ mà thôi, nhớ một chút là được, dừng xe vòng qua vòng lại như vậy cũng không tìm ra được điều gì cả.
“Anh có thể làm lại những việc vừa nãy, sau đó quay lại đây rồi nói lại những lời đó một lần được không?” Tôi đề nghị với Trang Hoài.
Trang Hoài không hiểu gì cả, nhưng anh ta không phản đối, đi tới trước cột mốc, xem xét tỉ mỉ một lúc, sau đó đứng dậy đi về phía chúng tôi, nói lại về điểm đáng ngờ của cái cột mốc đó lần nữa, không sót một từ nào.
Lòng hiếu kỳ của Trần Tử An nổi lên, đi theo Trang Hoài tới. Đây là lần đầu ông ta nghe Trang Hoài phân tích nên lớn tiếng tán thành một câu.
Trang Hoài không thèm để ý.
“Ở đây thực sự bị ma ám sao? Liệu có phải cột mốc đó là do ma phá hoại? Thủ thuật che mắt à?” Trần Tử An suy đoán, “Từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng nghe chuyện này đâu. Nơi này quả thực là rất thú vị.”
Tôi cũng không thèm để ý tới Trần Tử An.
Trang Hoài nhìn tôi, chờ tôi giải thích.
Nhưng tôi lại chỉ có thể lắc đầu, “Tôi cũng không biết nói sao nữa... giống như là một loại... hiện tượng Déjà vu vậy.”
Giữa hai thôn này vốn không có đường đi. Nhưng có lẽ là do thôn Quẹo Cổ bị bỏ hoang từ rất lâu rồi, mà lại có người sửa chữa đường xá, nên chỗ có lẽ là đồng ruộng và đất hoang ở bên cạnh cũng được người ta mở tạm thành một con đường.
Đi qua một cách gượng ép như vậy nên chiếc xe liên tục lắc lư.
Vòng qua cái sườn núi nhỏ đó liền nhìn thấy có nhà dân.
Tôi cũng nghe thấy tiếng khóc.
Từ hướng núi Khóc Mộ mà Trần Tử An chỉ lúc trước có tiếng khóc văng vẳng truyền tới theo làn gió.
Tôi nhìn về phía hai người còn lại trong xe.
Trang Hoài và Lữ Xảo Lam đều không hề có chút phản ứng nào.
Lữ Xảo Lam đang cúi đầu.
Con gấu Teddy mà cô ấy đang ôm quay đầu, cũng nhìn về phía núi Khóc Mộ.
Trang Hoài thấy vẻ khác lạ của tôi, liền lên tiếng dò hỏi.
Tôi nghĩ một chút, không chút giấu diếm mà nói thật với anh ta.
“... Ở đây ma quỷ quá nhiều. Thứ mà chúng ta cần tìm có lẽ không phải là con ma ở đó.” Tôi nghĩ vẫn nên điều tra tình hình của thôn Quẹo Cổ trước xem sao.
Sắc mặt của Trang Hoài trở nên rất khó coi.
Lữ Xảo Lam nơm nớp lo sợ, “Lâm Kỳ, anh nói...” Cô ấy muốn nói nhưng lại thôi.
Tôi liếc mắt nhìn gấu Teddy, “Cô muốn hỏi là ở đó liệu có những con gấu của cô không?”
Gấu Teddy ngẩng đầu lên nhìn Lữ Xảo Lam, còn lắc đầu với cô ấy.
Lữ Xảo Lam thở dài một hơi, có chút thất vọng.
Trần Tử An đã dừng xe lại, gọi chúng tôi xuống xe đi vào trong thôn.
Ông ta bày ra vẻ mặt kỳ lạ, hỏi ba người chúng tôi: “Có nghe thấy không?”
Tôi có chút ngạc nhiên nhìn Trần Tử An.
Ông ta cũng có thể nghe thấy sao?