Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 72 : Mã số 011 - Chuyến xe đêm (5)
Ngày đăng: 16:41 30/04/20
“Giết… Giết… Giết chết hết…”
“Ừng ực! Được! Anh hãy giúp tôi tiêu diệt đám ma quỷ đó!”
Xùy xùy suỵt suỵt…
Crắc crắc
Phập!
“Loảng xoảng, xoèn xoẹt.”
“Ối ối á á!”
“Giết chết các người, giết các người chết hết!”
“Tới rồi! Chúng tới rồi kìa! Đại nhân, ngài mau…”
“Vội gì chứ?”
“Á, chúng qua đây rồi! Đại nhân!
Phụp!
“Ối! Á á! Mau cứu tôi! Cứu tôi với!”
“Tôi chỉ đồng ý với ông là tiêu diệt những con quỷ này, chứ đâu có nói khi nào tiêu diệt đúng không?”
“Cái gì? Anh…”
“Giết chết ông, giết chết ông! Ha ha ha!”
“A! A! Dừng tay lại! Con ác quỷ này! Cứu tôi với! A a! Làm ơn cứu tôi!”
“Ác quỷ sao? Hơ hơ!”
Phụt! Bùm! Xì xì suỵt suỵt.
“Hơ... Ư... Anh quả nhiên là...”
Bùm!
Bùm!
Quách Ngọc Khiết vui mừng hoan hô một tiếng.
Trần Hiểu Khâu gật đầu bày tỏ hoan nghênh.
Ngày hôm sau Trần Hiểu Khâu xin nghỉ phép không đi làm, bốn người chúng tôi cũng không có tâm trạng tập trung làm việc được, vừa hết giờ thì đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc đến Học viện Hí kịch.
Vở kịch 《Đại gia đình》 biểu diễn lúc 8h tối, độ dài khoảng một tiếng rưỡi.
Bốn người chúng tôi tìm đại một chỗ ở gần Học viện Hí kịch ăn cơm, sau đó đi bộ tới Học viện Hí kịch.
Suốt dọc đường, Tí Còi và Gã Béo không ngừng chỉ chỉ chỏ chỏ vào các sinh viên nữ của Học viện Hí kịch, Quách Ngọc Khiết không nhịn được nữa, dứ dứ mấy đấm vào hai người họ, hai người họ ngay tức khắc biến thành những em bé ngoan, đi đường mắt không dám liếc xéo, còn làm bộ bàn luận về nghệ thuật kịch nói.
Tôi đi bên cạnh cười thầm.
Nhà hát kịch của Học viện Hí kịch có một cái tên rất hay, Mã Nhất Binh đã nói với Tí Còi mà Tí Còi không nhớ, nhưng may là đã ghi lại tuyến đường đi. Đi một hồi lâu, quẹo rẽ vòng vòng hết cả bảy tám lần thì Tí Còi chỉ về phí trước.
“Chính là chỗ đó, ở chỗ cái tượng điêu khắc của Shakespeare.”
“Đó là Shakespeare sao?” Quách Ngọc Khiết tỏ vẻ nghi ngờ.
“Đây không phải là tác phẩm nổi tiếng gì cả, đừng có đòi hỏi cao như vậy.” Gã Béo viện lý do cho bức tượng điêu khắc mặt mũi không rõ ràng kia, “Chẳng phải bức tượng Aristotle và Socrates của trường chúng ta cũng rất kỳ quái đó sao?”
“Kỳ quái nhất là tượng Hàn Phi Tử và Thương Ưởng.” Tôi nói xen vào. “Một người nhìn như một ông hiệu trưởng già, còn một người thì nhìn như ông bí thư già.”
Bốn người cùng trường chúng tôi đều bật cười.
Câu chuyện cười này cũng đã trở thành câu chuyện kinh điển của trường chúng tôi rồi, mỗi khóa học sinh mới đều được truyền lại câu chuyện này.
Sau khi tới Học viện chúng tôi mới phát hiện ra nhà hát kịch với sức chứa cả ngàn người đã ngồi chật kín. Chúng tôi tới muộn nên phải ngồi ở hàng cuối cùng, chẳng bao lâu sau, buổi biểu diễn bắt đầu rồi.
Nhà hát kịch tắt đèn, ánh đèn Spotlight chiếu thẳng vào bức màn trên sân khấu, dưới hàng ghế khán giả được mở ánh sáng nhè nhẹ. Bức màn sân khấu màu đỏ rượu được kéo ra từ từ, sân khấu đẹp lộng lẫy xuất hiện trước mắt khán giả.
Tôi đang chờ diễn viên đầu tiên bước ra sân khấu, thì nghe thấy một tiếng “Choang”, có một thứ gì đó từ phía trên cao của sân khấu đó rơi thẳng xuống, đung đưa trên không.
Chẳng phải là kịch tâm lý xã hội sao? Còn có cả màn “bất ngờ” như vậy à?”
Tôi vừa nghĩ tới suy nghĩ này thì đột nhiên nghe thấy một tràng hét lớn từ dãy ghế phía trước, có người nhào lên sân khấu, ra sức gào thét.
Lúc này tôi cũng nhìn rõ được cái vật đang không ngừng đung đưa kia.
Đó là một cô gái, bị treo lơ lửng trên không ở trên sân khấu, giống như một con búp bê vải bị rách, đầu nghiêng sang một bên, nhìn không có chút sức sống nào.